Từ chỉ hoạt động, trạng thái: là những từ chỉ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
là từ chỉ sự vận động, cử động, thường là nhằm một mục đích nào đó Từ chỉ trạng thái là từ chỉ sự tồn tại của một vật xét về những mặt ít nhiều đã ổn định, không đổi TỪ CHỈ HOẠT ĐỘNG, TRẠNG THÁI
HT
ĐỔI 2 DAM : 20 M
20 M + 75 M = 95 M
HOK TỐT !!
mẫu 1 :
Bên cạnh vòng tay yêu thương của cha, của mẹ, em còn được lớn lên và chăm sóc trong sự đùm bọc, che chở của ông.
Ông em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng trông ông vẫn còn khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Bởi sáng nào ông cũng dậy từ năm giờ sáng để tập dưỡng sinh nên giữ được một cơ thể như vậy. Ông có dáng người dong dỏng cao nhưng hơi gầy. Ông có khuôn mặt vuông chữ điền, góc cạnh với hai gò má nhô cao. Làn da ông đã điểm những chấm đồi mồi. Với em, chúng càng làm cho ông trở nên có duyên hơn. Mỗi khi ông cười để lộ ra hàm răng đã ngả màu vì uống nước chè nhỏ và không mấy ngay ngắn, thẳng hàng. Nhưng chuyện đó vẫn không ảnh hưởng đến sự tươi tắn trong nụ cười của ông. Những lúc khoái chí ông thường cười khanh khách, tiếng cười âm vang đầy uy quyền. Đôi mắt của ông dẫu vẫn còn tinh tường hơn rất nhiều nhưng đã trở nên mờ đục. Nếu đôi mắt em tràn ngập sự trong trẻo và hồn nhiên thì trong đôi mắt ông, em lại thấy chất chứa đầy sự ưu tư, từng trải, dẫu ông có cười thì nó cũng không khuất lấp đi. Ánh mắt ấy mỗi khi nhìn con nhìn cháu rất hiền từ, dịu dàng và tràn đầy tình yêu thương. Khi đọc báo, ông phải đeo kính lại, thỉnh thoảng các nếp nhăn trên trán xô lại với nhau nếu bắt gặp tin tức không hài lòng. Hàng lông mày của ông rậm rạp và sắc nét. Mái tóc ông đã bị thời gian phủ lên một màu bạc trắng. Mái tóc ấy càng khiến ông thêm phần phúc hậu và giống như ông tiên trong truyện cổ tích. Bàn tay ông gầy gò, xương xẩu và thô ráp. Nhưng bàn tay ấy đã dùng tất cả sự ấm áp để xoa đầu em, vỗ về những lúc em thấy mệt mỏi. Ông sở hữu giọng nói ồm ồm dễ khiến cho nhiều người cảm thấy khó gần. Nhưng thực ra, những lúc dạy bảo hay khuyên nhủ em, giọng của ông bỗng trở nên trầm và ấm. Giọng của ông rất hợp để kể các câu chuyện sử thi hay những trận chiến ác liệt. Biết điều này nên ông mỗi lần kể chuyện, ông đều chọn một trong hai thể loại ấy và kể rất lôi cuốn, hấp dẫn.
Ông đã kinh qua chặng đường dài của cuộc đời, dấu vết thời gian hằn in trên dáng hình của ông. Nhưng vì thế, ông đã dạy em biết bao bài học, bao cách đối nhân xử thế để em hoàn thiện và khôn lớn từng ngày.
mẫu 2 :
“Bố là tất cả, bố ơi bố ơi… “Trong trái tim mỗi người có lẽ tình cảm dành cho bố sẽ thật sâu nặng. Bố là người dạy bảo ta vững bước vào đời. Tôi luôn tự hào vì có một người bố tuyệt vời như thế.
Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi – cái tuổi mà sức trẻ, sức khỏe dẻo dai đã giảm đi trông thấy. Làn da ngăm đen vì ngày đêm dãi dầu sương gió. Vầng trán bố cao với đôi mắt sáng luôn ánh lên những cái nhìn khi trìu mến, yêu thương, lúc nghiêm nghị, mạnh mẽ. Mái tóc xanh ngày nào giờ đã có một vài sợi bạc như những chứng tích cho một đời lam lũ vất vả. Bàn tay bố không mềm mại như bàn tay mẹ, nó thô ráp hơn và đầy những vết chai sần. Tôi thích áp mặt mình vào bàn tay ấy để cảm nhận hết thảy nỗi cơ cực mưu sinh của bố thân yêu. Cái dáng gầy gò của bố đi vội vã trong cơn mưa chợt đổ khiến mỗi lần nhớ lại tôi không khỏi rưng rưng, xót xa.
Bố là một thợ xây lâu năm – một nghề mà phải dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng. Ngôi nhà tôi ở hôm nay cũng chính là tự tay bố xây nên bằng tất cả tâm huyết của mình. Tôi thương bố những ngày nắng như đổ lửa phải phơi lưng ra với đời, những ngày mưa tầm tã lại đội mưa để làm việc. Bố yêu thương chúng tôi, tình yêu của một người bố nghiêm khắc. Tuy rằng bố không hay vỗ về hay tâm sự với tôi như mẹ, nhưng những câu chuyện bố kể về ngày xưa, những bài học bố dạy tôi mỗi ngày, những sự giận dữ mỗi khi tôi lầm lỡ, tôi biết tất cả vì tốt cho tôi, muốn cho tôi nên người.
Tôi vẫn nhớ cái ngày đó, cái ngày tôi mới đang học lớp Một, cái ngày mà mẹ phải lên viện chăm sóc bác cả, bố một mình thay mẹ gánh vác hết công việc nhà: nấu ăn, dọn dẹp, chở tôi đi học, dạy tôi học và ru tôi ngủ. Quần quật làm từ sáng sớm đến tối mịt, ấy vậy bố vẫn làm thêm vai trò của một người mẹ. Khi ấy, tôi ước giá như mình lớn hơn chút nữa, có thể giúp được bố phần nào…
Ngày tháng trôi đi, đứa trẻ năm nao giờ đã khôn lớn, đã có thể tự đi trên đôi chân chính mình. Đường đời gập ghềnh, sẽ có lúc tôi vấp ngã, có lúc tôi mệt mỏi, nhưng tôi luôn biết ở mái nhà thân yêu, bố vẫn luôn dõi theo bước chân tôi, sẵn sàng dang rộng vòng tay để tôi làm điểm tựa vững chắc trong cuộc đời này.
mẫu 3 :
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài, mẹ thức đủ năm canh.
Mỗi lần nghe lời bài hát em chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ, thơm lên má lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em.
Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng ai cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi mẹ cười đôi mắt ấy lại lấp lánh lạ thường. Ai cũng bảo em có đôi mắt rất giống mẹ khiến em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ không dùng son bao giờ nhưng luôn có màu hồng tự nhiên rất tươi.
Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng muốt lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn giản, đến khi đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền có màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu như vậy. Mẹ em nấu ăn rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.
Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà có một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu ăn nhưng có lẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em có cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, ẹm chính là cô giáo của em. Mẹ có một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi khi mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay lập tức.
Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay ấy đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình không thể làm mẹ thất vọng.
Em rất yêu mẹ, trong trái tim em mẹ là tất cả, không ai có thể thay thế. Em tự hứa với lòng phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để mẹ vui lòng.
k nha
Tả ông ngoại em
Ngó lên nuộc lạt mái nhà
Bao nhiêu lạt buộc thương ông bà bấy nhiêu”
Em không thể trả lời được mình yêu ai nhất trong gia đình, nhưng nếu được hỏi ai là người gần gũi với em nhất trong nhà, em sẽ không ngần ngại mà nói rằng đó là ông ngoại.
Ông năm nay đã 70 tuổi rồi, ông là cựu chiến binh nên dáng người cao ráo, chỉ tiếc là giờ ông không còn khỏe mạnh như những chu bộ đội nữa mà lại gầy gò hơn nhiều. Ông hay mặc bộ thường phục thoải mái màu xanh hoặc xám và đi đôi dép cao su. Khuôn mặt ông phúc hậu, trên làn da ngăm ngăm và nhăn nheo đã có những vết đồi mồi lấm tấm như hằn sâu sự khắc khổ của từng năm tháng. Mái tóc bạc trắng như cước hơi mỏng, trông ông như một ông tiên hiền từ tốt bụng. Tuổi già khiến lông mày của ông cũng là màu trắng như mây, thế nhưng duy chỉ có đôi mắt của ông là vẫn còn sáng ngời, tinh anh, thỉnh thoảng ông vẫn ngồi đọc những cuốn sách về chiến tranh mà không cần đeo kính. Miệng ông móm mém, khi cười, khóe miệng ông cong lên để lộ nếp nhăn ở gần mũi và vết chân chim ở đuôi mắt. Bàn tay ông gầy gầy xương nổi những đường gân vì năm tháng vất vả, tuy tuổi cao sức yếu và không nhanh nhạy nhưng bàn tay của ông vẫn rất khéo léo tỉa cây cảnh, pha nước trà. Tuy nhiên em thích nhất là được bàn tay ấy xoa đầu em mỗi khi em được điểm cao hay làm việc tốt, lòng bàn tay của ông ấm áp xoa nhẹ mái tóc em đầy trìu mến và âu yếm cùng với những lời khích lệ, khen ngợi của ông là động lực lớn nhất để em rèn luyện học tập chăm chỉ hơn. Em nhớ nhất có lần, trong dịp sinh nhật mình, giữa hàng loạt món quà là đồ chơi búp bê, ô tô hay sách vở thì món quà của ông là món quà đặc biệt nhất, ông tặng em cây xương rồng mà ông đã cất công chăm sóc hơn một năm. Món quà của ông cũng sâu sắc và ý nghĩa như chính con người ông, ông nói: “Ông muốn cháu mạnh mẽ như cây xương rồng, dù bên ngoài có đầy gai nhọn nhưng bên trong luôn tươi tắn và tiềm tàng sức sống!”.
Em vô cùng yêu quý ông, mọi bước trưởng thành của em đều có hình bóng của ông. Em hi vọng sau này có thể trở thành một người như ông.
Tả ông nội em
Nhà em khá đông người, ai em cũng yêu quý và kính trọng nhưng người em gần gũi, kính trọng hơn cả là ông nội của em.
Ông em năm nay đã gần tám mươi tuổi nhưng trông ông còn rất nhanh nhẹn. Người ông tầm thước, hơi gầy, da dẻ vẫn hồng hào. Đầu ông còn rất ít tóc, chỉ còn lơ thơ một vài sợi tóc bạc trắng như cước.Vầng trán ông cao, hằn sâu những nếp nhăn. Đôi mắt còn tinh nhanh ẩn dưới cặp lông mày đã ngả bạc. Má ông hơi hóp làm cho hai gò má nhô cao hẳn lên. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp hàng răng giả nên nụ cười vẫn tươi tắn. Em thích nhất chòm râu của ông, mỗi lần được ngồi trong lòng ông, em ngước nhìn mãi những sợi râu trắng dài và thích được ông cho vuốt râu. Hằng ngày, ông thường mặc bộ quần áo ta bằng loại vải mềm, màu sẫm, đi đôi dép nhựa đã mòn. Chỉ lúc đọc sách báo, ông mới đeo kính và khi nào phải đi ra ngoài, ông thường phải chống gậy.
Tuổi đã cao nhưng ông làm việc luôn chân luôn tay và thích tự tay làm mọi việc. Khi thì ông quét nhà, quét vườn; lúc vun gốc cho mấy cây trong vườn; khi lại tỉa cây, bắt sâu, tưới cây cảnh. Ông thường xuyên dành thời gian kiểm tra việc học của em, dạy em tập viết, tập làm tính, tập đọc diễn cảm,... Không chỉ vậy, ông còn dành thời gian tham gia công việc của phường như xây dựng tủ sách cho nhà văn hóa, ủng hộ đồng bào bị lũ lụt,... Những lúc rảnh rỗi, ông nội em thường đọc sách báo, nằm võng ngoài hiên nghe đài hoặc xem vô tuyến. Em thích nhất là những đêm trăng sáng, chúng em thường ngồi quây quần bên ông nghe ông kể chuyện cổ tích thật hay và thú vị. Ông em là người rất hiền lành nhưng đối với con cháu, ông rất nghiêm khắc mỗi khi có ai mắc lỗi, ông thẳng thắn phê bình nhưng ông luôn nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai để cho chúng em sửa chữa. Đối với mọi người xung quanh, ông luôn chan hòa, đôn hậu nên ai cũng yêu mến. Bà con hàng xóm có điều gì xích mích đều nhờ ông giúp giải quyết.
Em rất yêu quý ông nội em, ông luôn là tấm gương sáng cho con cháu noi theo. Em mong ước ông sống thật khỏe mạnh, sống mãi bên em.
Tả bố em
“Bố là tất cả, bố ơi bố ơi… “Trong trái tim mỗi người có lẽ tình cảm dành cho bố sẽ thật sâu nặng. Bố là người dạy bảo ta vững bước vào đời. Tôi luôn tự hào vì có một người bố tuyệt vời như thế.
Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi – cái tuổi mà sức trẻ, sức khỏe dẻo dai đã giảm đi trông thấy. Làn da ngăm đen vì ngày đêm dãi dầu sương gió. Vầng trán bố cao với đôi mắt sáng luôn ánh lên những cái nhìn khi trìu mến, yêu thương, lúc nghiêm nghị, mạnh mẽ. Mái tóc xanh ngày nào giờ đã có một vài sợi bạc như những chứng tích cho một đời lam lũ vất vả. Bàn tay bố không mềm mại như bàn tay mẹ, nó thô ráp hơn và đầy những vết chai sần. Tôi thích áp mặt mình vào bàn tay ấy để cảm nhận hết thảy nỗi cơ cực mưu sinh của bố thân yêu. Cái dáng gầy gò của bố đi vội vã trong cơn mưa chợt đổ khiến mỗi lần nhớ lại tôi không khỏi rưng rưng, xót xa.
Bố là một thợ xây lâu năm – một nghề mà phải dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng. Ngôi nhà tôi ở hôm nay cũng chính là tự tay bố xây nên bằng tất cả tâm huyết của mình. Tôi thương bố những ngày nắng như đổ lửa phải phơi lưng ra với đời, những ngày mưa tầm tã lại đội mưa để làm việc. Bố yêu thương chúng tôi, tình yêu của một người bố nghiêm khắc. Tuy rằng bố không hay vỗ về hay tâm sự với tôi như mẹ, nhưng những câu chuyện bố kể về ngày xưa, những bài học bố dạy tôi mỗi ngày, những sự giận dữ mỗi khi tôi lầm lỡ, tôi biết tất cả vì tốt cho tôi, muốn cho tôi nên người.
Tôi vẫn nhớ cái ngày đó, cái ngày tôi mới đang học lớp Một, cái ngày mà mẹ phải lên viện chăm sóc bác cả, bố một mình thay mẹ gánh vác hết công việc nhà: nấu ăn, dọn dẹp, chở tôi đi học, dạy tôi học và ru tôi ngủ. Quần quật làm từ sáng sớm đến tối mịt, ấy vậy bố vẫn làm thêm vai trò của một người mẹ. Khi ấy, tôi ước giá như mình lớn hơn chút nữa, có thể giúp được bố phần nào…
Ngày tháng trôi đi, đứa trẻ năm nao giờ đã khôn lớn, đã có thể tự đi trên đôi chân chính mình. Đường đời gập ghềnh, sẽ có lúc tôi vấp ngã, có lúc tôi mệt mỏi, nhưng tôi luôn biết ở mái nhà thân yêu, bố vẫn luôn dõi theo bước chân tôi, sẵn sàng dang rộng vòng tay để tôi làm điểm tựa vững chắc trong cuộc đời này.
Tả mẹ em
“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời”. Giai điệu của câu hát cất lên khiến lòng em không khỏi bồi hồi, xao xuyến nghĩ về người mẹ kính yêu của mình. Trong gia đình, người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ em, người giữ hơi ấm hạnh phúc, và tình yêu thương cho cả gia đình. Em yêu mẹ của em biết chừng nào!
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Mẹ có một thân hình nhỏ nhưng cao ráo. Mẹ em có một khuôn mặt trái xoan vô cùng hiền lành và phúc hậu. Gương mặt mẹ em đã có nhiều chân chim, do thời gian và mưa nắng dãi dầu, cũng một phần là vì sự vất vả mưu sinh cho cuộc sống của gia đình em. Mái tóc mẹ em đen mượt và được để dài, lúc nào cũng được mẹ em búi hoặc buộc một cách vô cùng gọn gàng. Mái tóc mẹ em lúc nào cũng thoang thoảng mùi đinh hương, bồ kết. Do mẹ em là một người phụ nữ sống khá truyền thống nên mẹ không hay dùng các loại dầu gội đầu hiện đại. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, nhưng chính đôi bàn tay lại ngày qua ngày, tháng qua tháng chăm sóc cho mấy chị em chúng em từng bữa ăn tới giấc ngủ. Em thích nhất là ngắm nhìn nụ cười của mẹ. Nụ cười tỏa rạng như ánh bình minh, nhìn mẹ cười mà lúc nào trong lòng em cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mẹ em lúc nào cũng yêu thương và chăm sóc cho gia đình em rất chu đáo. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương của em, sớm nào cũng chuẩn bị những bữa ăn giàu chất dinh dưỡng, đủ năng lượng cho một người làm việc và học tập của bố con em. Mẹ là người vun vén, chăm lo cho từng bữa ăn tới giấc ngủ, giữ gìn hạnh phúc cho mái ấm gia đình. Mẹ em tuy hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc trong giáo dục con cái. Mẹ không bao giờ nuông chiều con cái quá mức mà luôn dạy, chỉ bảo cho em những bài học về cách cư xử, về đạo lý làm người. Mẹ còn là người luôn quan tâm đến việc học hành của chúng em chỉ dạy cho chúng em từng bài tập về nhà.
Mẹ là người mà em yêu quý và kính trọng nhất. Em hứa sẽ cố gắng chăm ngoan học giỏi để mẹ luôn vui vẻ không bao giờ phải phiền lòng, buồn bã vì con cái.
Chúc bạn học thật tốt nhé bạn
Thuật ngữ thành phần vì nó dùng để chỉ văn bản, có thể mô tả các quyết định của người viết về, các quy trình thiết kế và đôi khi là sản phẩm cuối cùng của một tài liệu.
bố cục trong văn ấy hả ?
Bố cục là sự bố trí , sắp xếp các phần , các đoạn văn theo một trình tự , một hệ thống rành mạch và hợp lí
hình ảnh nhân hóa :
- gọi tên sự vật như người : ông trời , bà sân , chị tre , nàng mây , bác nồi , bà chổi
- từ ngữ chỉ hành động của người để chỉ hành động của vật : nổi lửa , vẫn chiếc khăn , chải tóc , ghé vào soi gương , hát , loẹt khoẹt lom com
xong rồi đấy nhé , đúng thì k cho tui nha
gọi tên sự vật được nhân hóa: ông trời; bà sân ; chị tre ;nàng mây ; bác nồi ;bà chổi .
từ ngữ chỉ hành động của sự vật được nhân hóa : nổi lửa ; vấn chiếc khăn (vấn ) ; chải tóc ; ghé vào soi gương ; hát ; loẹt quẹt lom khom.
2. Gạch dưới những từ ngữ giúp em nhận biết sự vật được nhân hóa gọi hoặc tả con vật, đồ đạc, cây cối….. bằng những từ ngữ vốn để gọi và tả con người ở các khổ thơ, câu văn sau
a) Bé ngủ ngon quá
Đẫy cả giấc trưa
Cái võng thương bé
Thức hoài đưa đưa.
Định Hải
b) Những anh gọng vó đen sạm, gầy và cao, nghênh cặp chân gọng vó đứng trên bãi lầy bái phục nhìn theo chúng tôi.
Tô Hoài
c)Từ nay, mỗi khi em Hoàng định chấm câu, anh Dấu Chấm cần yêu cầu Hoàng đọc lại câu văn một lần nữa.
* Sai xin lỗi ạ *
@Duongg
A) Bé ngủ ngon quá
Đẫy cả giấc trưa
Cái võng thương bé
Thức hoài đưa đưa .
Định Hải
B) Những anh gọng vó đen sạm ,gầy và cao ,nghêng cặp chân gọng vó đứng trên bãi lầy bái phục nhìn theo chúng tôi .
Tô Hoài
C) Từ nay mỗi khi em HOÀNG định chấm câu , anh Dấu Chấm cần yêu cầu Hoàng đọc lại câu văn một lần nữa .
Dưới tầm cánh chú bây giờ là lũy tre xanh rì rào trong gió, là bờ ao với những khóm khoai nước rung rinh...Còn trên tầng cao cánh chú là đàn cò đang bay, là trời xanh trong và cao vút.
mình ko biết có đúng không nữa
Dưới tầm cánh chú bây giờ là lũy tre xanh rì rào trong gió, là bờ ao với những khóm khoai nước rung ring...Còn trên tầng cao, cánh chú là đàn cò đang bay, là trời trong xanh và cao vút.
HT nhé bạn
Trong suốt 5 năm học Tiểu học, em đã được học nhiều cô giáo khác nhau nhưng em nhớ nhất vẫn là cô Đoàn, giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp 1.
Lớp 1 là năm học đầu tiên em bước vào cấp 1. Đó cũng là năm học mà em đầy bỡ ngỡ và lạ lẫm. Nhưng may mắn thay, bên cạnh em là cô giáo chủ nhiệm luôn tận tình và yêu thương học trò hết mực. Năm em vào lớp 1, cô Đoàn cũng đã gần 50 tuổi rồi. Cô thuộc lớp giáo viên lớn tuổi trong trường. Tuy nhiên đối với chúng em cô vẫn thật gần gũi. Cô em nuôi một mái tóc rất dài. Cô thường búi tóc cao. Chỉ khi cô xõa tóc, chúng em mới được ngắm nhìn mái tóc dài mượt mà của cô. Những ngày đầu mới vào lớp 1, chúng em được cô chỉ dạy cho từng nét chữ. Bạn nào chưa hiểu, cô đến tận nơi uốn nắn. Cô cầm tay chúng em, chỉ cho chúng em từng li từng tí. Đôi bàn tay của cô dù đã thô ráp nhiều do năm tháng nhưng vẫn ấm áp vô cùng. Dáng đi của cô khoan thai, từng bước, từng bước chậm rãi. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và dứt khoát. Mặc dù đôi lúc chúng em nghịch ngợm nhưng không bao giờ cô đánh mắng mà lúc nào cũng chỉ dạy cho chúng em một cách nhẹ nhàng. Cô chính là người đầu tiên cho em hiểu thế nào là cô giáo như mẹ hiền.
Đến bây giờ khi đã là học sinh lớp 5. Tuy không được học cô nhưng em vẫn được gặp cô hàng ngày. Năm nay là năm cuối cấp của em, cũng là năm cuối cùng cô đi dạy. Em vẫn nhớ hình ảnh cô giáo Đoàn khi ấy và mong mình sau này cũng sẽ trở thành một cô giáo giỏi giống như cô.
k mik nha
Đã ba năm học em ngồi học dưới mái trường tiểu học này, được học rất nhiều thầy cô giáo nhiệt tình và chu đáo. Song em vẫn nhớ nhất là cô giáo chủ nhiệm lớp 1 của em. Cô giáo tên Lan.
Cô Lan năm nay đã bước sang tuổi 35, vẫn còn rất trẻ so với tuổi của cô. Cô Lan là cô giáo đầu tiên chủ nhiệm em những năm học tiểu học. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô lần đàu tiên gặp trong buổi lễ khai giảng lớp 1.
Cô Lan có dáng dẻ mảnh mai, cao cao và gầy gầy. Cô hay mặc áo dài đi dạy, và bộ áo dài nào của cô nhìn rất đẹp. Mái tóc của cô dài tới nửa lưng, màu đen và óng mượt, buông thả xuống ở sau lưng.
Mặt cô thon thon, bầu bầu với nước da trắng mịn màng. Đôi mắt của cô không to tròn nhưng nhìn rất hiền hậu và ấm áp. Em vẫn ấn tượng nhất là giọng nói trầm ấm, dịu nhẹ đi liền với nụ cười thật tươi, có thể xoa dịu đi bao nhiêu mệt mỏi ở trong lòng.
Đôi bàn tay cô thon và dài, mỗi lần cô cầm phấn viết lên mục giảng thì cô đưa nhanh thoăn thoắt nhưng nét chữ thanh đậm vẫn rất đậm và đều. Cô nắn nót từng chữ để có thể mang đến con chữ đẹp nhất cho học sinh.
Cô rất ân cần và chu đáo đối với học sinh, không phân biệt bạn nào với bạn nào. Ai cũng được cô đối xử tất tốt với nhau. Đối với những bạn nghịch ngợm thì cô ân cần chỉ bảo nhẹ nhàng và mang đến cảm giác thoải mái. Còn đối với những bạn chăm chỉ thì cô yêu quý hết mực và động viên các em học tập thật tốt.
Hằng ngày cô vẫn đi dạy trên chiếc xe máy màu đen, cô đi cũng rất chậm vì tính cô cẩn thận. Mỗi lần cô cất giọng nói giảng bài, cả lớp đều im phăng phắc để nghe cô giảng.
Cô được rất nhiều người yêu quý vì sự hòa đồng, thân thiện cũng như nhiệt tình với học sinh. Giờ đây em không còn được học cô nữa nhưng em vẫn luôn nhớ về những lời cô dạy.
Em hi vọng sẽ được gặp lại cô vào một ngày nào đó gần nhất. Để em có thể hỏi cô rằng “Cô còn nhớ cô học trò này không cô“
k mik nha
#Hok tốt#