đề bài : tả về sử đổi mới của quê phương em
giúp mình nha và
chúc các bạn năm mới vui an khang thịng vựng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
sức khỏe,khỏe mạnh,mạnh khỏe,..
@Phuonwkhank
~học tốt~
THam khảo :
Trong chiếc túi bút của em, có rất nhiều đồ dùng học tập nhỏ xinh. Nào bút mực, bút chì, bút máy, tẩy bút chì, chiếc kẹp giấy nhỏ, tệp giấy nhớ… Nhưng món đồ mà em yêu thích nhất chính là một chiếc thước kẻ do cô Mai - cô giáo chủ nhiệm tặng cho nhân dịp sinh nhật.
Đó là một chiếc thước kẻ nhỏ, có thể để vừa in vào trong túi bút. Thước có hình chữ nhật, dài 15cm, rộng chỉ hơn 1cm một chút. Bề dày của thước chỉ khoảng 2mm, những vẫn rất chắc chắn và cứng cáp. Nhờ vào chất liệu nhựa cứng được dùng để làm thước. Thước có màu trắng trong suốt, khi đặt lên vở, em vẫn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua những vạch kẻ của trang giấy. Nhờ thế, việc kẻ cách đường thẳng trở nên dễ dàng hơn. Phần mép trên của thước có những vạch kẻ thẳng màu đen cách nhau đều tăm tắp. Mỗi vạch cách nhau 1mm, cứ 10 vạch sẽ tính là 1cm. Thước chỉ đánh số theo độ dài là xăng-ti-mét thôi, nên lần lượt có các số từ 0 đến 15. Đặc biệt, nhà sản xuất còn tin ý mài mỏng phần mép trên của thước, giúp em đặt bút kẻ dễ dàng hơn.
Điều khiến em ấn tượng và thích thú nhất, chính là phần trang trí của thước. Chính giữa thước, là dòng chữ Chúc Thúy Nga học tốt! được viết theo kiểu cách điệu do chính cô giáo tự tay khắc lên. Dòng chữ đó là một lời chúc tốt đẹp đến từ cô giáo mà em yêu quý. Nó khiến cho chiếc thước trở nên xinh đẹp, ý nghĩa và giá trị hơn bất kể món quà dễ dàng được mua ở ngoài đường kia.
Chiếc thước kẻ xinh đẹp ấy, đã đồng hành cùng em qua mọi tiết học. Nó cùng em gạch chân nhan đề các bài tập, vẽ hình cho tiết toán… Bất kì lúc nào ngồi vào bàn học em cũng sử dụng thước. Mỗi ngày, sau khi học bài xong, em sẽ lấy giấy mềm lau sạch thước. Em không vứt thước lung tung, luôn đặt nó nhẹ nhàng sau khi sử dụng. Tất cả để nhằm giữ thước luôn sạch sẽ và mới mẻ.
Đối với em, thước không chỉ là một dụng cụ học tập bình thường, mà nó là món quà mang ý nghĩa tinh thần sâu sắc. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, để không phụ lòng cô giáo khi tặng chiếc thước kẻ này cho em.
bài văn đây nhé:
Tuổi thơ em lớn lên cùng thầy cô giáo, bạn bè và mái trường mến yêu. Những năm tháng ấy, biết bao nhiêu điều đáng nhớ, bao nhiêu vật đã gắn bó với em nhiu hình với bóng mà có lẽ dù có bao lâu cũng chẳng thể quên. Đó là chiếc thước kẻ đã theo em trong suốt những năm học vất vả mà đầy kỉ niệm khó quên.
Chiếc thước kẻ là món quà sinh nhật của bố dành cho em nhân dịp sinh nhật thứ mười lăm. Đó là chiếc thước mà em ao ước từ rất lâu rồi nhưng chưa dám xin phép bố mẹ mua. Tối hôm ấy bố mang về cho em một món quà đầy ý nghĩa với lời nhắn nhủ dặn dò em cố gắng học tập tốt hơn nữa. Khi ấy, em rất vui và hạnh phúc, chiếc thước trở thành của báu đầu tiên trong cuộc đời em. Chiếc thước kẻ dài hai mươi xăng ti mét. Hình chữ nhật nhỏ gọn rất tiện lợi khi cầm. Các góc được cắt và mài tròn để đảm bảo an toàn khi sử dụng. Thước làm từ kim loại, khi sờ vào mát lạnh, mang lại cảm giác thoải mái khi dùng. Thước được chia đều thành hai mươi phần tương ứng với hai mươi xăng ti mét. Các con số rõ ràng, in bằng mực đen không bị phai. Đường giới hạn đều nhau giúp em có thể kẻ hình thật chính xác mỗi khi làm bài tập. Đặc biệt hơn, chiếc thước còn được trang trí bằng các hình ảnh trong bộ phim hoạt hình mà em yêu thích. Các nhân vật trong bộ phim đều được in lên thước, màu sắc bắt mắt và tươi sáng. Thuốc còn thiết kế thêm phần gợn sóng, các hình cơ bản để giúp em trong việc trang trí, phát huy sự sáng tạo của mình. Em nâng niu chiếc thước vô cùng. Một lần sau khi sử dụng em đều lau thước cẩn thận để thước không bị dính mực, nhây bẩn ra vở. Em để thước ở nơi vừa vặn, tránh cho thước bị cong hay bị gãy do va đập mạnh. Mỗi ngày đi học về, em lại đem thước ra ngắm và tự nhủ bản thân phải giữ gìn nó cẩn thận vì nó là món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng cho em.
Em rất yêu quý chiếc thước kẻ này. Nhìn chiếc thước kẻ em như có thêm động lực để cố gắng học tập chăm chỉ hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.
HT
Bài làm
Em sinh ra và lớn lên trên một bản làng nghèo vùng núi Tây Bắc, bởi vậy mà điều kiện cuộc sống của mọi người quê em cũng gặp khó khăn hơn rất nhiều so với các bạn miền xuôi. Những ngày vừa qua em và người dân quê em đều rất vui mừng và phấn khởi khi con đường đất đã được tu sửa và thay thế bằng bê tông trơn nhẵn, vững chắc.
Hàng ngày, học sinh chúng em và cả các cô, các bác trong bản đều phải băng qua một con đường đất nhỏ để đến trường, lên nương làm rẫy. Con đường đất nhỏ, đôi chỗ gồ lên đất đá khiến mọi người di chuyển khó khăn hơn, vào những ngày nắng, gió lớn có thể kéo theo bụi đất bám vào quần áo, mùa mưa con đường trở nên lầy lội rất khó di chuyển. Chúng em thường đi bộ đi học nên khi đến trường quần áo của chúng em thường bị nước đọng trên đường làm bẩn, những chiếc giày, chiếc dép cũng bị bám chặt đất đỏ.
Nhận được sự hỗ trợ của các nhà thiện nguyện miền xuôi, con đường nhỏ quê em đã được tu sửa, con đường đất lầy lội hàng ngày đã được thay thế bằng đường bê tông trơn láng, sạch sẽ vô cùng đẹp mắt. Con đường dài chạy thẳng đến trường giúp chúng em di chuyển nhanh hơn, khi trời mưa cũng không bị bắn bẩn. Các cô, các bác làm nương về mang theo những xe lúa đầy cũng có thể di chuyển bon bon trên đường mà không bị đường đất làm bánh xe bị sa lầy. Em rất vui khi con đường mới quê em được hoàn thành, đây là một đổi mới đáng kể của quê hương mà em vì nó giúp cho hoạt động di chuyển của mọi người trở nên dễ dàng hơn.
Sau vài năm học tập và công tác tại nước ngoài, hôm nay tôi mới có dịp trở về quê hương thân yêu-nơi chôn rau cắt rốn của mình. Một cái gì đó nghẹn ngào trong sóng mắt, một chút bâng khuâng của một cái tôi vừa trở về từ phương Tây đến với phương Đông truyền thống ngọt ngào, sâu lắng của quê hương. Trong người tôi như bị hòa quyện bới cổ điển và hiện đại, Đông và Tây. Quê hương sau những chặng đường đổi mới hiện lên thật đẹp và văn minh.
Chiếc xe của tôi dần tiến về phía cổng làng. Đình làng trước kia với mái ngói rêu xanh, những cây đa cổ thụ làm bóng mát cho người nông dân nghỉ ngơi thì giờ đã được tu bổ lại, khang trang và rộng rãi hơn. Những màu sơn sặc sỡ đã mang đến cho bức tranh quê hương một diện mạo mới. Tôi xuống xe và đi dạo. Hai bên đường là những hàng bạch đàn, phi lao xanh rì, đứng lặng trong gió như đang thì thầm cùng nhau. Những con đường bê tông trắng, phẳng lì như những dải lụa nối đuôi nhau giúp giao thông thuận tiện hơn chứ không còn là những con đường gồ ghề như trước nữa. Ngắm nhìn những mái nhà tầng mọc lên san sát, có lẽ cuộc sống của người dân nơi đây đã được cải thiện rất nhiều.
Gặp các bác nông dân, tôi cất tiếng chào. Có lẽ cũng nhiều năm chưa về quê, nên tôi thay đổi và mọi người không nhận ra cô bé năm nào nữa. Chỉ có điều, có một thứ vẫn không thay đổi đó là tình quê, cái chân chất, mộc mạc và bình dị của những con người quê hương vẫn thế. Cái hồn quê, một miền yên bình và thanh tươi vẫn chảy vào tâm hồn tôi như ngày nào. Vẫn giọng quê ấy, con người ấy. Có thể học trở nên năng động nhanh nhẹn hơn, điều ấy cũng dễ hiểu thôi vì trước nhịp sống sôi động của thời đại họ cũng cần thích ứng để hòa nhập, cùng đưa đất nước đi lên.