Ai fan anime kb ib chs
Anime thể loại tình cảm thì chỉ cho mk vài bộ vs
Thanks
Ko nhắc nội quy...
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Các bn làm j đầu tien vào buổi sang........ ....$
mở mắt
Nơi em đang sống có biết bao cảnh đẹp mà chác hẳn mỗi người khi xa quê ai cũng luôn nhớ. Nhưng có lẽ in đậm trong em nhất đó là hình ảnh con sông quê hương. Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa. Lòng sông sâu và khá rộng, chỗ rộng nhất của con sông khi chảy qua làng em khoảng 300-400m. Dọc 2 bên bờ sông là những hàng tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nước trong xanh.
Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới. Lúc này cũng là lúc mọi người làng em ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả 1 vùng. Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muốn được nặng mẻ lưới. Em thấy dòng sông mới hiền hoà và ấm áp làm sao. Chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nước gợn sóng lung linh, dòng sông như được dát 1 lớp bạc óng ánh. Lúc này chúng em ra sông ngồi hóng mát và vui chơi thật là thú vị. Trong cái yên lặng của không gian em như nghe được tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre, tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ. Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học tập căng thẳng. Làm sao em quên được những trưa hè nóng bức, em cùng các ban túm năm tụm ba lại tắm sông. Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức. Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả 1 khúc sông. Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân của em vậy. Con sông hiền hoà, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nước lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng. Nó mang một dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn như muôn nhấn chìm tất cả. Trên bờ những ngọn tre oằn cả thân mình như muốn giục dòng nước chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng xóm.
Sau mỗi đợt như vây ruộng đồng lại được bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn. Dòng sông đã gắn bó với bao vui buồn tuổi thơ của em cũng như bao thăng trầm của làng quê em. Chính vì vậy mỗi khi xa quê thì dường như dòng sông ấy đã hằn sâu vào kí ức của em.
Có hai mẹ con chim sẻ bay tránh rét qua mùa đông. Chúng bay đi mãi và đến tối lạc vào một khu rừng hoang.
Biết không thể bay đi được nửa, chim mẹ tìm một hốc cây nhỏ rồi dắt con vào đó ngủ qua đêm.
Nửa đêm, đang say giấc, mẹ con chim sẻ bỗng tỉnh dậy vì nghe tiếng gió rít ào ào. Nhìn ra ngoài trời, hai mẹ con thấy trời tối sầm. Sấm ì ầm từ đằng xa vọng lại. Trên bầu trời đen ngòm, những tia chớp nhằng nhịt đan chéo vào nhau. Những cơn gió mạnh làm cây cối nghiêng ngã. Chẳng mấy chốc, cơn mưa rào trút xuống như thác đổ không biết trên trời có bao nhiêu nước mà đổ xuống lắm thế.
Trong hốc cây nhỏ, mẹ con nhà chim sẻ run lẩy bẩy vì rét. Mưa hắt vào gốc cây lạnh buốt. Chim con khóc “ti ti”, nói với mẹ:
– Mẹ ơi, con rét quá! Rét quá!
Chim mẹ âu yếm dỗ dành con:
– Nín đi con của mẹ, nằm sâu vào hốc cây để mẹ che cho.
Rồi chím mẹ xòe đôi cách bé nhỏ, mỏng manh của mình che cho con, mặc cho mưa phả vào người làm ướt sững bộ cánh màu nâu bạc vì vất vả. Gió rít làm cho cái cây có hốc nhỏ nơi mẹ con chim sẻ trú nghiêng ngả. Mỗi lần như thế chim mẹ lại suýt rơi xuống đất. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, gió vẫn gào thét ghê rợn. Chúng chẳng mảy may thương tình hai mẹ con đang run rẩy. Nhưng chúng càng điên dại bao nhiêu, tấm lòng chim mẹ thương con lại càng tăng lên bấy nhiêu. Chim mẹ đã làm thế với tất cả tình yêu thương mẫu tử của mình.
Trong lòng mẹ, chim con vẫn khô lông và không rét run như chim mẹ. Nghe gió rít mưa rơi ở ngoài mà nó càng thương mẹ. Cứ nghĩ đến cảnh mẹ nó bị ướt, lạnh mà nó trào nước mắt. Không rét mà nó cứ khóc tì ti trong lòng vì thương mẹ. Rồi nó thiếp đi từ lúc nào…
Gần sáng, biết không thể chinh phục nổi tấm lòng cao cả của chim mẹ, và cũng đã mệt rã rời, gió mưa đành phải rút lui.
Những lá cây được nước mưa tắm gội nên xanh bóng. Các bụi cây um tùm thấp lùn nằm bẹp xuống. Dưới đất, lá vàng rụng xuống thành một lớp dày.
Lúc này, chim Mẹ đã mệt rã rời. Nó gục xuống lưng con thiếp đi.
Mặt trời từ từ nhô lên sau đỉnh núi phía đông. Bầu trời thoáng đãng xanh thẳm. Mọi vật sung sướng đón chào những ánh nắng ấm áp. Cây cối trong khu rừng xào xạc chào mừng ông mặt trời. Khi đã lên cao, ông mặt trời phóng tầm mắt nhìn ra mọi nơi, thấy trong hốc cây có hai mẹ con chim sẻ đang nằm đó. Chim mẹ xơ xác, ướt sũng. Nghĩ đến trận mưa đêm hôm qua, ông mặt trời bồi hồi xúc động. Ông liền tỏa ra tia nắng ấm áp nhất, dịu hiền nhất vào gốc cây. Như có một sức mạnh, hai mẹ con chim Sẻ liền tỉnh dậy. Thấy ánh nắng ấm áp của mặt trời, chim con vui mừng nói vói mẹ:
– Mẹ ơi! Ra sưởi nắng nào! Một ngày mới bắt đầu rồi!
Chim mẹ né mình cho chim con ra sưởi nắng. Chim mẹ cũng gượng dậy bước ra cành cây đứng nhìn mọi vật. Chim con bay ra. Nó sung sướng liệng trên bầu trời trong xanh chan hòa ánh nắng vài vòng. Rồi chim con đậu trên cành cao cây bồ đề rỉa lông, rỉa cánh. Nó cất tiếng hót líu lo chào ông mặt trời rực rỡ. Cuối cùng, nó liệng một vòng đậu xuống chạc cây với mẹ, miệng nói:
– Mẹ ợ! Hôm nay là ngày sung sướng nhất của con. Chị Mùa Xuân đến rồi. Vui quá!
Chim mẹ âu yếm nhìn con, lòng lâng lâng một niềm vui khó tả. Nó gật đầu sung sướng đến trào nước mắt.
Nhiều khi luôn tự hỏi không biết cây nhãn sai trĩu trịt trong vườn ông có tự bao giờ. Cây nhãn ấy cũng đã cùng em tạo nên những hồi ức tuổi thơ đầy sắc màu hạnh phúc.
Bởi vì quê em nổi tiếng với nhãn lồng Hưng Yên nên hình ảnh cây nhãn mọc khắp vườn, ngay bên vệ đường là những hình ảnh vô cùng quen thuộc. Bất cứ nơi đâu cũng dễ dàng bắt gặp màu xanh ngút ngàn của nhãn bao phủ khắp đường quê. Cây nhãn đã gắn bó với em một cuộc hành trình thật dài.
Khi mùa xuân về hoa nhãn nở khắp trời như muốn phô ra cái màu vàng ươm mỡ màng để phủ kín làng quê. Và hương thơm của hoa nhãn cũng thật đặc biệt nếu không tận hưởng thật kỹ, thật chân thành sẽ chẳng thể nào tìm thấy hương thơm ngọt ngào và mộc mạc này. Mùi hương này cũng như tượng trưng cho sự giản dị, chân thật, đơn sơ nơi làng quê yêu dấu của em.
Khi mưa xuân tràn ngập trên mọi con đường bao trùm khắp cảnh vật nơi xóm làng cũng là lúc cây nhãn như đang hân hoan, háo hức trút bỏ những lá lúa theo từng cơn gió nhẹ để nhường chỗ cho những lá xanh non, mơn mởn. Có lẽ đẹp nhất trong quãng đời tuổi thơ đó là cũng lũ bạn nhặt những bông hoa nhãn rụng đầy gốc cây để cùng nhau chơi đồ hàng.
Niềm hân hoan sẽ còn được nhân lên rất nhiều khi được nhìn thấy trên tán lá chi chít những quả non. Thế rồi khi những tiếng ve kêu râm ran kêu trên những vòm cây, khi những ánh nắng vàng tinh nghịch nô đùa trên từng kẽ lá, khi những tiếng sấm ù ù báo hiệu những cơn mưa rào đầu hạ. Cũng là lúc sự tinh túy, ngọt ngào nhất của cây cối được chắt chiu gom góp lại cho cho những quả nhãn đã có hạt để trở nên đen bóng, cùi dày mọng nước.
Vào chính giữa mùa hè ta sẽ không thể quên được vị ngọt ngào của quả nhãn, khi những vỏ bắt đầu nứt ra sẽ là một dòng nước ngon mát thấm dần lên miệng. Không bởi vậy mà quê hương em đã cùng cây nhãn tạo nên cho mình một thương hiệu trên thị trường và đã từ đây thay đổi diện mạo của quê hương phát triển hơn, tươi đẹp hơn.
Chính vì vậy đối với những người con Hưng yên dù là đi đâu khi ăn một quả nhãn hay bắt gặp hình ảnh xinh đẹp của cây nhãn cũng sẽ thao thức bồi hồi nhớ về vùng đất quê hương. Bởi nơi đó cho gia đình có cha mẹ cùng những ký ức tuổi thơ ngọt ngào, trong trẻo.
Nhiều khi luôn tự hỏi không biết cây nhãn sai trĩu trịt trong vườn ông có tự bao giờ. Cây nhãn ấy cũng đã cùng em tạo nên những hồi ức tuổi thơ đầy sắc màu hạnh phúc.
Bởi vì quê em nổi tiếng với nhãn lồng Hưng Yên nên hình ảnh cây nhãn mọc khắp vườn, ngay bên vệ đường là những hình ảnh vô cùng quen thuộc. Bất cứ nơi đâu cũng dễ dàng bắt gặp màu xanh ngút ngàn của nhãn bao phủ khắp đường quê. Cây nhãn đã gắn bó với em một cuộc hành trình thật dài.
Khi mùa xuân về hoa nhãn nở khắp trời như muốn phô ra cái màu vàng ươm mỡ màng để phủ kín làng quê. Và hương thơm của hoa nhãn cũng thật đặc biệt nếu không tận hưởng thật kỹ, thật chân thành sẽ chẳng thể nào tìm thấy hương thơm ngọt ngào và mộc mạc này. Mùi hương này cũng như tượng trưng cho sự giản dị, chân thật, đơn sơ nơi làng quê yêu dấu của em.
Khi mưa xuân tràn ngập trên mọi con đường bao trùm khắp cảnh vật nơi xóm làng cũng là lúc cây nhãn như đang hân hoan, háo hức trút bỏ những lá lúa theo từng cơn gió nhẹ để nhường chỗ cho những lá xanh non, mơn mởn. Có lẽ đẹp nhất trong quãng đời tuổi thơ đó là cũng lũ bạn nhặt những bông hoa nhãn rụng đầy gốc cây để cùng nhau chơi đồ hàng.
Niềm hân hoan sẽ còn được nhân lên rất nhiều khi được nhìn thấy trên tán lá chi chít những quả non. Thế rồi khi những tiếng ve kêu râm ran kêu trên những vòm cây, khi những ánh nắng vàng tinh nghịch nô đùa trên từng kẽ lá, khi những tiếng sấm ù ù báo hiệu những cơn mưa rào đầu hạ. Cũng là lúc sự tinh túy, ngọt ngào nhất của cây cối được chắt chiu gom góp lại cho cho những quả nhãn đã có hạt để trở nên đen bóng, cùi dày mọng nước.
Vào chính giữa mùa hè ta sẽ không thể quên được vị ngọt ngào của quả nhãn, khi những vỏ bắt đầu nứt ra sẽ là một dòng nước ngon mát thấm dần lên miệng. Không bởi vậy mà quê hương em đã cùng cây nhãn tạo nên cho mình một thương hiệu trên thị trường và đã từ đây thay đổi diện mạo của quê hương phát triển hơn, tươi đẹp hơn.
Chính vì vậy đối với những người con Hưng yên dù là đi đâu khi ăn một quả nhãn hay bắt gặp hình ảnh xinh đẹp của cây nhãn cũng sẽ thao thức bồi hồi nhớ về vùng đất quê hương. Bởi nơi đó cho gia đình có cha mẹ cùng những ký ức tuổi thơ ngọt ngào, trong trẻo.
Sân trường Tiểu học của em không lớn lắm. Ba dãy phòng học nối nhau thành hình chữ u bao bọc một mảnh sân vừa đủ để học sinh của năm khối lớp xếp hàng ngay ngắn chào cờ. Trên vuông sân ấy, ngay giữa sân trường, cây phượng vĩ vươn tay xoe tròn vòm lá, che mát một khoảng sân.
Học tốt!
Hè về,nắng trong vắt như mật ong,gió thoảng từng con oi nồng.Bọn học trò chngs em bận bịu với những bài ôn thi,những dòng lưu bút viết vội.Một hương vị mùa hè lan tỏa khắp trường.Mọi người vội nhìn ra sân : hoa phượng nở đỏ đày sân rồi.Nhìn cây phượng vĩ nở đõ giữa sân trường em,chúng em biết mùa hè đã đến thật sự.
Học tốt @-@
Chứng minh thơ Bác là sự hòa quyện giữa tình yêu thiên nhiên và tình yêu đất nước qua bài thơ Cảnh khuya.
Thơ Bác tràn ngập thiên nhiên, cho thấy tình yêu thiên nhiên, tâm hồn gắn bó hòa hợp với thiên nhiên, đồng thời cũng là sự gắn bó hòa hợp với tình yêu nước. Qua bài thơ Cảnh khuya, ta phần nào sáng tỏ hơn nhận định ấy.
Bài thơ Cảnh khuya cho thấy một tâm hồn đồng điệu, gắn bó hòa quyện với thiên nhiên:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Tác giả đã so sánh tiếng suối với tiếng hát. Thơ xưa quan niệm thiên nhiên là chuẩn mực của cái đẹp, nhưng tới thơ Bác ta thấy quan niệm ấy hoàn toàn khác: con người trở thành chuẩn mực của cái đẹp. Hẳn phải là người có tâm hồn rộng mở và yêu thiên nhiên lắm Bác mới có những cảm nhận tinh tế và độc đáo như vậy.
Không chỉ có vậy, điệp từ "lồng" kết hợp với các hình ảnh thiên nhiên "trăng", "hoa", "cổ thụ" đã cho thấy Bác cảm nhận bức tranh thiên nhiên ở cả không gian tầng thấp và tầng cao. Bóng hình cảnh vật thiên nhiên được đan cài và hòa quyện vào nhau. Hẳn phải là người yêu thiên nhiên lắm, Bác mới có những cảm nhận tinh tế như vậy, trong hoàn cảnh đêm thanh tĩnh, khi đất nước trong cuộc kháng chiến gian lao và ác liệt.
Hơn thế, tình yêu thiên nhiên của Bác vẫn hòa quyện với tình yêu nước:
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
Bởi trong khung cảnh ấy vẫn tạc nên tâm trạng của người chiến sĩ không ngủ vì nỗi lòng lo cho dân cho nước. Bác yêu thiên nhiên là vậy nhưng vẫn đau đáu nỗi niềm lo sao cho chiến dịch thắng lợi, nước nhà được độc lập. Thì ra, giữa những giờ phút đàm luận việc quân, lo việc nước, Bác vẫn có những phút giây thư giãn, mở rộng tâm hồn mình để cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên núi rừng Việt Bắc.
Bài thơ phần nào làm sáng tỏ nhận định: Thơ Bác là sự hòa quyện của tình yêu thiên nhiên và tình yêu đất nước. Đó cũng chính là sự hòa quyện giữa tâm hồn chiến sĩ và thi sĩ, giữa chất thơ và chất thép của Bác. Bài thơ khiến ta thêm thấu hiểu và thêm trân trọng công lao vĩ đại của Bác dành cho nước nhà...
Này thì ko nhắc nội quy chứ gì :
Thế thì bạn sẽ bị khóa tài khoản và trừ điểm hỏi đáp
Tự làm tự chịu ~~
cho Đào Nhật Minh