viết đoạn văn ngắn khoảng 5-7 câu cảm nghĩ về bài tình yêu của mẹ (Thích Nhật Từ)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


vì giữa hai lớp kính có lớp không khí nên cách âm tốt hơn
ht

Câu 1 :
- Phương thức biểu đạt của văn bản : Biểu cảm
- Thể thơ : Lục bát
Câu 2 :
- Biện pháp tu từ 1 : So sánh ("Ôi tình mẹ tựa trăng sao / Như hoa hồng thắm một màu thủy chung")
- Tác dụng 1 : Làm nổi bật tình mẹ, một thứ tình cảm đẹp tuyệt vời.
- Biện pháp tu từ 2 : Điệp ngữ ("Dù" và "Nhưng")
- Tác dụng : Thể hiện sâc sắc tình mẹ, dù có ra sao, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào hay dù con đã lớn khôn thì mẹ vẫn dành cho con những tình cảm tha thiết, thiêng liêng nhất.
Câu 3 :
- Nội dung đoạn văn trên : Nói lên một tình cảm mẹ dành cho con hết sức sự vĩ đại, cao cả, to lớn và không gì có thể đong đếm được. Cùng với đó là sự vất vả, khổ cực mà mẹ phải gánh chịu, tảo tần nuôi con lớn khôn.
Câu 4 :
- Bài học em rút ra từ nội dung đoạn thơ trên : Phải làm tròn danh phận của một người con, đặt chứ hiếu lên trước. Luôn trân trọng, giữ gìn và nâng niu tình cảm thiêng liêng mà mẹ đã dành cho mình. Thể hiện lòng biết ơn, hiếu thảo sâu sắc nhất có thể đến với người mẹ kính yêu.


Bác đến đây chơi, ta với ta.
Chữ “bác” thứ hai xuất hiện với tràn ngập sự kính trọng nhưng cũng phần nào thân thiết từ cách xưng hô bác-tôi. Tình bạn là thứ cao quý nhất mà không vật chất nào có thể thay thế được. Họ không phải những con người giàu có nhưng họ có tình bằng hữu thâm giao quý giá ngàn vạn lần thứ vật chất hời hợt. “Ta với ta”, dù trong câu hai chữ ta là hai người khác nhau nhưng thực chất họ đã hòa làm một bởi chính tình bạn cao quý của mình. Họ đến thăm nhau dựa trên tình tri kỉ gắn kết, hai linh hồn hòa hợp và không thể tách rời, luôn luôn vĩnh cửu. Bài thơ như dạy cho chúng ta một triết lý sống: phải luôn biết trân trọng và nuôi dưỡng tình bạn, hãy trải lòng với mọi người và đừng bao giờ để vật chất hủy hoại giá trị thiêng liêng của tình bạn, tình tri kỷ.
Trong văn bản "Mẹ tôi", mẹ của En-ri-cô là người mà "cách đây mấy năm, mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ khi nghĩ rằng mình có thể mất con!" qua lời của bố. Bố En-ri-cô đã khéo léo nhắc lại những kỉ niệm của hai mẹ con. Mẹ En-ri-cô có thể "hi sinh một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con". Người mẹ có tấm lòng yêu thương con hết mực, luôn hướng về con, giành mọi điều tốt lành cho con. Người mẹ sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của con, mỉm cười với con khi con nhận lỗi. Trong thư, người bố đã nói hết về người mẹ của En-ri-cô. Mẹ không bao giờ than khổ khi nuôi con khôn lớn. Mẹ sẽ luôn dõi theo con dù con ở nơi nào. Ôi! Lòng mẹ bao la biết bao! Những ai đã làm mẹ buồn, họ "sẽ cay đắng khi nghĩ lại nhưng lúc làm cho mẹ đau lòng...". "Lương tâm con sẽ không một phút nào yên tĩnh"... Những lời của bố vừa nghiêm khắc vừa có sức lay động đối với tấm lòng En-ri-cô. Mẹ En-ri-cô tuy không xuất hiện trực tiếp trong văn bản nhưng qua lời bố, hình ảnh người mẹ đã được thể hiện rất rõ. Đó là một người mẹ có tấm lòng bao dung, cao cả vô bờ.
ko p bài đấy =v