K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Viết bài văn nghị luận (khoảng 500 chữ) trình bày cảm nhận của Anh/chị về vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ sau: VỘI VÀNG(Xuân Diệu)                                                                                         Tặng Vũ Đình Liên                                             Tôi muốn tắt nắng đi   ...
Đọc tiếp

Viết bài văn nghị luận (khoảng 500 chữ) trình bày cảm nhận của Anh/chị về vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ sau:

 

VỘI VÀNG

(Xuân Diệu)

                                                                                         Tặng Vũ Đình Liên

                                             Tôi muốn tắt nắng đi

                                             Cho màu đừng nhạt mất;

                                             Tôi muốn buộc gió lại

                                             Cho hương đừng bay đi.

 

                                             Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

                                             Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

                                             Này đây lá của cành tơ phơ phất;

                                             Của yến anh này đây khúc tình si;

                                             Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,

                                             Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;

                                             Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

                                             Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

                                             Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

 

                                             Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,

                                             Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

                                             Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

                                             Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

                                             Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

                                             Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

                                             Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!

                                             Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

                                             Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

                                             Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,

                                             Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt...

                                             Con gió xinh thì thào trong lá biếc,

                                             Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

                                             Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

                                             Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

                                             Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...

 

                                             Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

                                                                 Ta muốn ôm

                                             Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

                                             Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

                                             Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

                                             Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

                                             Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

                                             Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,

                                             Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

                                             - Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

(Theo Thơ thơ, NXB Đời nay, Hà Nội, 1938)


1
13 tháng 3

Bài thơ "Vội vàng" của Xuân Diệu không chỉ đơn miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn chứa đựng những suy tư sâu sắc về thời gian và tuổi trẻ. Với những hình ảnh tươi đẹp, sống động, bài thơ đã khắc họa một bức tranh xuân rực rỡ, đồng thời gửi mật thông điệp về giá quý của từng khoảnh khắc

Trong hai khổ thơ đầu, tác giả có thể hiện khao khát khao khát muốn giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên. Câu thơ “Tôi muốn tắt nắng đi / Cho màu dot nhạt mất” diễn tả tâm trạng lo lắng và tiếc nuối trước sự trôi lướt của thời gian. Ánh nắng, mùi hương hoa, tiếng chim hót đều mang đậm chất thơ mộng và lãng mạn. Người đọc có thể cảm nhận được sự tươi mát của thiên nhiên qua từng hình ảnh: hoa nở bung, cành lá đồng đưa trong gió, và ánh sáng chớp hàng mi. Tất cả đều được tác giả như những điều quý giá mà người cần giữ.

Xuân Diệu không miêu tả thiên nhiên qua hình ảnh mà còn sống động hóa qua cảm xúc. Sự hào hứng của tác giả khi thể hiện về mùa xuân thể hiện rõ nét qua những cảm xúc thăng hoa, như sự sung sướng khi nói mê với cuộc sống: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Tuy nhiên, ẩn sâu trong niềm vui ấy là nỗi trăn trở về sự hữu hạn của thời gian: “Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua”. Những câu thơ này không chỉ nói đến cái đẹp của thiên nhiên mà còn mang nỗi niềm lo lắng về sự qua đi của tuổi trẻ và cuộc đời.

Cảm xúc tiếc nuối, bâng khuâng trước sự trôi dạt của thời gian càng làm rõ nỗi đau khổ thơ tiếp theo. Xuân Diệu khắc họa nỗi niềm của mình qua hình ảnh “Mùi tháng năm đều rớm vị chia sẻ”, tạo nên một bầu không khí bạn cảm về sự chia ly. Con gió, chim hoa không còn vui tươi, mà ngập tràn nỗi lo sợ về sự phai tàn

Cuối cùng, bài thơ thơm lại với lời kêu gọi “Mau đi thôi! Mùa chưa có chiều hôm nay”, có thể hiện tại

Tóm lại, “Vội vàng” không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật điêu luyện mà còn là một tri

Sao chép Tái tạo

Trong cuộc sống hiện đại, lối sống cống hiến không còn xa lạ với chúng ta. Nhiều người đã và đang hy sinh lợi ích cá nhân để phục vụ cộng đồng, xã hội, đem lại những giá trị tích cực. Truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long là một tác phẩm văn học giàu nhân văn, tôn vinh lối sống cống hiến qua hình tượng anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh núi cao. Từ đó, chúng ta có thể rút ra nhiều bài học ý nghĩa về lối sống cống hiến.

Trước hết, lối sống cống hiến là lối sống hy sinh, tận tâm vì lợi ích chung. Trong "Lặng lẽ Sa Pa," nhân vật anh thanh niên đã hy sinh tuổi trẻ, cuộc sống riêng để làm công việc khí tượng trên đỉnh núi cao, nơi heo hút và lặng lẽ. Dù công việc gian khổ, anh vẫn luôn tận tâm, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. Anh làm việc với tinh thần trách nhiệm cao, không ngại khó khăn, gian khổ. Qua đó, anh mang lại những giá trị to lớn cho xã hội, góp phần vào công cuộc bảo vệ môi trường và phát triển khoa học.

Thứ hai, lối sống cống hiến giúp chúng ta rèn luyện phẩm chất, kỹ năng và ý chí. Khi chúng ta dấn thân vào những công việc cống hiến, chúng ta sẽ học được cách làm việc chăm chỉ, kiên nhẫn và trách nhiệm. Những khó khăn, thử thách trong quá trình làm việc sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn, rèn luyện khả năng thích ứng, vượt qua khó khăn. Anh thanh niên trong "Lặng lẽ Sa Pa" đã thể hiện rõ điều này. Mỗi ngày, anh phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt, công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, chính xác, nhưng anh luôn giữ vững tinh thần lạc quan, yêu đời và cống hiến hết mình.

Thứ ba, lối sống cống hiến mang lại niềm vui, hạnh phúc và sự thỏa mãn tinh thần. Khi chúng ta giúp đỡ người khác, làm việc vì lợi ích chung, chúng ta sẽ cảm nhận được niềm vui, hạnh phúc từ sự đóng góp của mình. Anh thanh niên trong truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" đã tìm thấy niềm vui trong công việc, trong sự gắn kết với thiên nhiên và sự đồng cảm với đồng nghiệp. Anh cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi biết rằng công việc của mình có ý nghĩa lớn lao, giúp ích cho xã hội.

Tuy nhiên, lối sống cống hiến không phải lúc nào cũng dễ dàng. Chúng ta cần phải đối mặt với những hy sinh, mất mát cá nhân, đôi khi là sự cô đơn và khó khăn. Nhưng nếu chúng ta kiên trì, vượt qua những thử thách đó, chúng ta sẽ đạt được những giá trị to lớn hơn, góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Lối sống cống hiến cũng đòi hỏi chúng ta phải có tinh thần trách nhiệm, lòng đam mê và sự tận tụy.

Cuối cùng, lối sống cống hiến góp phần tạo nên một xã hội văn minh, đoàn kết và phát triển. Khi mỗi người đều biết cống hiến, hy sinh vì lợi ích chung, chúng ta sẽ tạo nên một cộng đồng gắn kết, cùng nhau vượt qua khó khăn, thách thức. Lối sống cống hiến không chỉ làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên ý nghĩa hơn mà còn truyền cảm hứng, động lực cho những người xung quanh.

Tóm lại, truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" đã gửi gắm thông điệp về lối sống cống hiến qua hình tượng anh thanh niên. Lối sống này không chỉ mang lại giá trị cho xã hội mà còn giúp chúng ta trưởng thành, hạnh phúc và thỏa mãn tinh thần. Mỗi người chúng ta cần học tập và noi gương anh thanh niên, biết hy sinh, cống hiến vì lợi ích chung, xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho chính mình và cộng đồng.


22 tháng 2

Xuân Quỳnh, một trong những nhà thơ nổi bật của văn học Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, đã để lại những tác phẩm mang tính cá nhân và chân thật. Bà nổi tiếng với phong cách thơ thể hiện tiếng lòng của người phụ nữ nhạy cảm, yêu thương và khao khát hạnh phúc. Bài thơ "Sóng" là một trong những tác phẩm tiêu biểu, thể hiện sâu sắc tình yêu cháy bỏng, thủy chung và đậm tính nữ của bà. Được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi thực tế đến vùng biển Diêm Điền, Thái Bình, bài thơ không chỉ là tiếng lòng của một người phụ nữ trong tình yêu mà còn là bài ca về tình yêu vĩnh cửu của con người.


Ngay từ những câu thơ đầu tiên, Xuân Quỳnh đã khéo léo sử dụng các tính từ trái nghĩa để miêu tả bản chất đa chiều của con sóng:


Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể


Hình ảnh con sóng với sự tương phản giữa "dữ dội - dịu êm," "ồn ào - lặng lẽ" đã mở ra một bức tranh sống động về tính chất đối lập nhưng hòa quyện của tình yêu. Sóng có lúc mạnh mẽ, lúc dịu dàng, cũng như người con gái trong tình yêu, lúc cuồng nhiệt, lúc lặng thầm. Chính sự đối lập này đã làm cho tình yêu trở nên phức tạp và đầy cuốn hút. Bằng cách mượn hình ảnh con sóng rời dòng sông để tìm đến biển lớn, Xuân Quỳnh khéo léo nói lên tâm trạng của người con gái luôn trăn trở, kiếm tìm sự thấu hiểu và tự do trong tình yêu.


Trong những khổ thơ tiếp theo, Xuân Quỳnh đi sâu vào những khát vọng và nỗi lòng của người phụ nữ:


Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ


Hình ảnh con sóng nhỏ tan ra giữa biển lớn tượng trưng cho khát vọng bất tử hóa tình yêu, vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian. Đây là ước mơ của người con gái – được sống hết mình trong tình yêu, được hoà mình vào thiên nhiên, và lưu giữ tình yêu ấy mãi mãi. Thông qua hình ảnh này, Xuân Quỳnh thể hiện mong muốn yêu và được yêu đến cuối đời, không bị giới hạn bởi không gian, thời gian hay bất kỳ sự vật nào.



Sóng" là một bài thơ mang nhiều giá trị nghệ thuật độc đáo và tinh tế. Xuân Quỳnh đã khéo léo sử dụng phép ẩn dụ, mượn hình tượng sóng để thể hiện nội tâm người phụ nữ trong tình yêu. Hình tượng sóng được tạo nên từ những nét tương đồng về tính cách và trạng thái cảm xúc của người con gái. Nhờ đó, độc giả không chỉ cảm nhận được hình ảnh sóng mà còn thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của người con gái đang yêu.


Với thể thơ năm chữ và cách ngắt nhịp linh hoạt, bài thơ tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, giúp diễn tả các sắc thái khác nhau của tình yêu. Cách lựa chọn ngôn ngữ gần gũi, trong sáng, và tinh tế của Xuân Quỳnh đã làm cho bài thơ trở nên dung dị và dễ đi vào lòng người.


Hai khổ đầu tiên của bài thơ, sóng chỉ đơn thuần là một chi tiết được người con gái chiêm ngưỡng với những suy ngẫm. Nhưng từ hai khổ thơ cuối, hình ảnh sóng và "em" hòa quyện, song hành, trở thành biểu tượng cho tình yêu bất diệt. Khát vọng của em đã tan ra thành “trăm con sóng”; giai điệu của sóng cũng là lời bài hát ca ngợi một tình yêu trường tồn, hòa nhịp cùng biển lớn để "ngàn năm còn vỗ."


Bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh không chỉ là bài ca về tình yêu đôi lứa mà còn là sự khẳng định về vẻ đẹp của tình yêu - một thứ tình cảm vĩnh hằng và không bao giờ lụi tàn. Qua "Sóng," Xuân Quỳnh gửi gắm thông điệp về khát vọng yêu và được yêu của người phụ nữ, đồng thời thể hiện tiếng nói sâu thẳm của người phụ nữ trong xã hội. Bài thơ là một trong những tác phẩm để lại dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc, thể hiện tâm hồn nhạy cảm, yêu thương và đầy nghị lực của nữ sĩ Xuân Quỳnh.