Hãy viết một đoạn (bài) văn nêu suy nghĩ của anh (chị) về vấn đề được đặt ra trong bức ảnh trên.
-------------
Chúc mừng các bạn dưới đây đã nhận được giải thưởng Văn vui hàng tuần của OLM:
Giải nhất: ♓ Smile ♓
Giải nhì: Lê Thị Thu Phương
Giải ba: kaitovskudo, Edogawa Conan, Samuel
-------------
Dưới đây là bài làm của bạn: ♓ Smile ♓
Có nhiều người thường mất niềm tin vào chính mình, cho rằng họ không đủ hoàn hảo, không đủ để tự đối mặt với cuộc sống nhộn nhịp ... Họ chán ghét khi thấy mình khác biệt với số đông và cố gắng để thay đổi mình, để che giấu, để mọi người không nhận ra điều đó.Nhưng không, thông qua bức tranh này, thông điệp mà nó muốn nhắn nhủ có lẽ là: "Hãy là chính mình! Hãy là duy nhất!"
Bản thân mỗi chúng ta vừa là người bạn tốt nhất và cũng là kẻ thù lớn nhất của chính mình. Khi chúng ta đứng một mình trước gương và nhìn vào đó, hình ảnh chúng ta thấy trong gương mới là con người thật sự của mình ... bởi vì ... gương không biết nói dối. Trong cái thế giới rộng lớn này, ta chẳng là gì cả... Như một hạt cát nhỏ nơi sa mạc bao la... Như một hạt mưa nhỏ khẽ buông mình trong cơn mưa rào mùa hạ... Như một vì sao nhỏ nỗ lực tỏa sáng giữa bầu trời đêm vô tận... Ta nhỏ bé, bình thường và thầm lặng giữa cuộc đời hối hả, giữa xã hội vốn luôn vội vã. Nhưng quan trọng là ta sống hết mình, sống là chính bản thân, sống là tự hào ... không chùn bước, không sợ những sự khác biệt... bởi khi có khi khác biệt mới chính là chìa khóa thành công của bạn thì sao!
Ở cạnh bên ta, mọi người vẫn đang sống cuộc đời của chính họ. Người tất bật với công việc, người loay hoay với tương lai mờ mịt, ai đó đang đắm chìm trong hạnh phúc, ai đó khác lại đang òa khóc giữa hàng ngàn nỗi đắng cay....Đôi lần vô tình ngước nhìn quanh, ta lại cảm thấy bản thân mình sao thật kém cỏi... Thầm trách bản thân sao không được xinh đẹp, dịu dàng như cô gái vừa bước ngang qua, sao không được sáng dạ như cô bạn đồng nghiệp ngồi cạnh bàn làm việc ở công ty, sao không được dư giả như con bé gái gần nhà, ngày ngày tay xách nách mang biết bao nhiêu thứ hàng hiệu... và sao ta mãi cô đơn trong khi những người xung quanh đều có một bờ vai ở cạnh bên, để nương tựa và được chở che...? Ta loay hoay với hàng ngàn câu hỏi "tại sao", ta vật vã với hàng ngàn nỗi mặc cảm về bản thân, chỉ vì tự cảm thấy mình quá yếu kém và thua thiệt người khác. Một kẻ thua cuộc tàn tạ, không hơn, không kém!
Ta không cần phải là ai cả, chỉ cần là chính ta. Ta hiểu rõ những điểm mạnh và điểm yếu của bản thân, phải có niềm tin mãnh liệt vào chính bản thân mình và phải luôn hình dung trong tư tưởng rằng: "Giữa thế giới bao la này, giữa biển người mênh mông này, tôi luôn là duy nhất. Có thể có đến hàng ngàn, hàng triệu, hàng tỉ người có vài điểm chung với tôi, nhưng tôi vẫn là duy nhất".
Hãy mỉm cười thật tươi, tự tin vào chính mình, và đối diện với cuộc sống, với những người giỏi giang, tài năng và xinh đẹp ở xung quanh mình. Đừng cố gắng thay đổi bản thân vì một điều gì đó không thích đáng. Không phải cái gì chói lói cũng là vàng, không phải ai đàng hoàng cũng là những người tử tê, có thể bạn mặc bộ quần áo đắt tiền, bạn sở hữu chiếc điện thoại đang rất Hot hiện nay trông bạn trở nên sang trọng, được mọi người khen ngợi bạn thật biết cách chọn đồ hợp với xu thế hiện nay , nhưng đâu có nghĩa bên trong con người bạn cũng được mọi người ngợi ca như vẻ hình thức bên ngoài.
Chúng ta theo đuổi sự độc đáo của riêng mình. Hãy thể hiện ra cho mọi người thấy phong cách của bạn, thể loại nhạc mà bạn yêu thích, thử một món ăn mới hoặc làm điều gì đó mà khiến tâm hồn bạn thấy hạnh phúc thạt sự. Kiểm soát cuộc sống của mình và sống trọn với nó. Tại sao phải lãng phí thời gian để theo đuổi những thứ xa rời thực tế và không phù hợp với bản thân mình?
Tóm lại, hãy tập thói quen biết chấp nhận, biết bỏ ngoài tai những điều vô ích, biết yêu thương rồi lãng quên ... Hãy nghĩ cho bản thân mình, giữa bảy tỷ người như vậy, bạn chẳng thể giống ai. Bạn là duy nhất, là phong cách, là tính nết trời ban, là ngọn đuốt sáng cho chính cuộc đời của bạn.