MẸ NGHÈO

       Quê mình mùa lũ, trời mưa nước ngập trắng đường. Hồi đó con chập chững vào lớp một, ngày ngày vượt hai cây số đến trường. Có bữa mưa giăng đầy trời, nước ngập đến gối. Con nhìn ra rơm rớm, mẹ bảo:

       - Thôi hôm nay để mẹ cõng.

       Mẹ cắp chiếc nón lá, cõng con trên lưng vượt qua dòng nước.

       Con đậu Đại học, ra trường lấy được cô vợ thành đạt. Cuối tuần con đưa mẹ đến siêu thị.

       - Thôi, đường ngược chiều rồi. Mẹ chịu khó tự về. Tiền nè. Con có việc phải đi.

                                                                                                                            (Theo Internet)

      Hãy trình bày suy nghĩ của em về câu chuyện trên.

-------------------

Chúc mừng các bạn dưới đây đã nhận được giải thưởng Văn vui hàng tuần của OLM:

Giải nhất: KiKyo
Giải nhì: Pham nguyen tu ninh
-------------------
Dưới đây là bài làm của bạn: KiKyo

Qua câu chuyện trên, em cảm thấy mình càng có lỗi hơn vì người mẹ. Mẹ là người đã quan tâm, chăm sóc, nuôi nấng chúng ta từ thuở chào đời trên chiếc nôi tre cho đến khi lọt lòng. Mẹ là người luôn bất chấp, hy sinh tất cả vì đứa con, dù phải trả giá cả tính mạng duy nhất của mình. Khi quê mùa lũ, mẹ lặng lẽ sợ con muộn học nên cũng đã chắp đôi nón lá cõng con đi tận hai cây số, cách nhà khá xa mà trong khi đó nước mưa lại ngập trắng đường, giăng nghìn nghịt đầy trời, nước chảy đến tận gối. Mẹ không bận tâm mà vẫn cõng con đi trên bước đường lầy lội, mà con vẫn không có suy nghĩ gì... Cũng liên hệ vào thực tế, mẹ luôn thức khuya dậy sớm, làm ra từng đồng tiền, đổ từng giọt mồ hôi, nước mắt chảy dài trên hai gò má.. Mà do chúng ta ham chơi? Hay là do đua đòi đã làm cha mẹ nhiều lần bị tổn thương? Đạo làm con, phải biết lo lắng cho cha mẹ, báo hiếu là công đức lớn nhất của cuộc đời làm con. Sau này, đã đỗ Đại học, lấy được cô vợ thành đạt, cũng phải nghĩ đến người mà đã sinh ra chúng ta cho đến tận bây giờ. Không có bà ấy, liệu chúng ta có có được thành quả như ngày hôm nay? Là một kĩ sư hay đỗ đạt trong doanh nghiệp nào đó? 

Cuối tuần, con đưa mẹ đến siêu thị. Đường giờ đã ngược chiều. Tiền nè. Con có việc phải đi.

Qua câu văn trên, lại làm em càng thêm áy náy hơn về bản thân mình. "Tiền nè" hay "mẹ chịu khó tự về" "Con có việc phải đi". Chẳng lẽ công việc của bản thân lại quan trọng hơn cả người mẹ hay sao? Lỡ như, bà có xảy ra chuyện gì.... Thì lúc đó, quay lại ngước mắt nhìn lên rơi từng giọt nước mắt ân hận thì cũng đã quá muộn rồi...! Chính sự vô tâm đó đã làm cho ta quên mất "Người Mẹ" của chính mình...