Đôi khi tôi thầm nghĩ rằng nói dối có thực sự xấu hay không ,tôi hỏi mẹ tôi điều đó và bà ấy nói với tôi rằng :'' Nói dối là điều xấu bởi mọi người sẽ không nghe đúng sự thật và khi họ phát hiện thì từ đó họ sẽ không còn tin tưởng mình như trước nữa con ạ, nhưng nhiều khi họ nói dối để người khác không cảm thấy buồn nữa'nói đến đó tôi thấy mắt bà rưng rưng ,bà ngưng một lúc rồi nói :''Con à nếu con mất người mình yêu thương con có buồn không'' ''đương nhiên là có rồi ạ, vì đó là người mình yêu thương mà'' tôi nhanh nhẩu đáp ''đúng vậy vì không muốn ta buồn nên họ phải nói dối con à'' tôi vẫn thắc mắc :''nhưng rồi ta cũng phải biết mà ? '' mẹ tôi vẫn dịu dàng đáp :'' nhưng lúc đó là khi ta đã đủ lớn để chấp nhận điều đau buồn đó '',tôi cảm thấy giọng mẹ tôi có chút buồn phiền,   .đêm đó tôi  không ngủ được những lời nói của mẹ cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi,''vậy là nói dối đôi khi nói dối lại là sự nói dối ngọt ngào rồi'' ,tôi kết luận và thiếp đi từ lúc nào không hay .Tôi đã đọc tập ''kính vạn hoa'' của ''Nguyễn Nhật Ánh '' và đúng như lời mẹ tôi nói , đó là sự nói dối ngọt ngào. Bạn biết đấy đâu phải nói dối bao giờ cũng xấu,có thể họ không muốn bạn buồn hoặc cho bạn một bất ngờ đó.

 

ủng hộ mình nhahihihihi