Ngay từ khi làm quen với những bài học đầu tiên trong cuộc đời, tôi đã được dạy làm người thật thà, không bao giờ được nói dối. Nhưng khi lớn lên, tôi mới biết lời nói dối không phải lúc nào cũng có hại. Dù đa số đều tác động tiêu cực đến bản thân và cả người khác nhưng có đôi lúc, ta nói dối để người ta được hạnh phúc hơn. Như bác sĩ nói dối bệnh nhân về tình trạng bệnh để họ sống tích cực hơn, hay như người yêu họ nói dối nhau để nửa kia có cuộc sống tốt đẹp, hay như mẹ tôi… Mẹ dạy tôi không được nói dối, nhưng chính mẹ lại âm thầm chịu đựng khó khăn, nói dối tôi rằng mẹ vẫn ổn. “Mẹ không sao, con đừng lo, cứ đi học đi”, “Yên tâm, nhà vẫn còn tiền, bố mẹ vẫn tự lo được”, “Mẹ không ăn đâu, mẹ không thích cái này” hay “Mẹ không mệt” cùng nhiều lời nói dối khác. Mỗi khi mẹ nói vậy, lòng tôi bớt nặng đi không ít. Ngày nhỏ, tôi cứ nghĩ mẹ không mệt, không đói vì mẹ là anh hùng mà. Nhưng khi lớn lên, thấu hiểu rõ từng gánh nặng trên vai mẹ, tôi mới hiểu anh hùng cũng là con người bình thường, cũng biết mệt, biết đói, biết đau. Mẹ đã phải đánh đổi niềm vui của mẹ bao lần để tôi giữ được lạc quan trước những sóng gió cuộc đời.

“Mẹ à, cảm ơn mẹ rất nhiều, cảm ơn vì đã âm thầm hi sinh cho con suốt hơn chục năm, mẹ có lẽ phải mệt mỏi nhiều rồi. Và con cũng xin lỗi mẹ, thời gian qua đôi lúc làm mẹ buồn lòng. Từ giờ, con sẽ tự lo cho bản thân. Con vẫn luôn ổn.”

Lời nói dối không phải lúc nào cũng có hại, có những lời nói dối ngọt ngào. Chỉ cần người khác hạnh phúc, dù có nói dối cũng chẳng sao cả.