Tỉnh dậy trong đêm Giáng sinh, tôi thấy mình đang ở một xứ sở xa lạ. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có một biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể. Tôi cố gắng cử động vì cái lạnh đã làm cho các mạch máu của tôi co lại khiến người tôi đông cứng.  Đứng dậy với cơ thể không còn cảm giác, tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh, trong đầu nghĩ đến truyện cổ "Cô bé bán diêm" của tác giả Christian Andersen và sợ rằng mình sẽ phải chết ở một nơi lạnh lẽo giống cô bé ấy... Không, chuyện này không thể kết thúc sớm như vậy được, tôi lấy lại bình tĩnh và bước tiếp trên con đường phủ đầy tuyết trắng .Tôi cứ đi, đi mãi, đi mãi không có lấy một ngôi nhà, không có lấy một người xuất hiện làm lòng tôi tiếp tục dâng lên nỗi sợ một lần nữa.Tôi vẫn chưa làm được gì cho đời mà, sao ông trời lại đặt tôi vào hoàn cảnh éo le như vậy chứ.Tôi vừa đi vừa khóc, nước mắt ấm nóng rơi trên mặt rồi lập tức lạnh lại, những cơn gió từ đằng xa thổi đến làm tôi càng thêm tuyệt vọng. Trong lúc đang thẫn thờ đi, tôi đã nhìn thấy khói trên bầu trời. Ở đây.......ở kia có khói sao, có khói tức là mọi người đang đốt lửa. Đêm nay là đêm Giáng sinh mà, mình được cứu rồi!!. Thế rồi, tôi dùng hết sức bình sinh chạy đến nơi có khói bay lên. Mọi người ở đây đang tụ tập nhảy múa, chuyện trò, ăn mừng cùng nhau. Khi họ nhìn thấy tôi chạy đến với cơ thể mệt mỏi như sắp chết đến nơi, họ đã tiến lại hỏi thăm và dìu tôi đến bên ngọn lửa để sưởi ấm.Họ hỏi nhà của tôi ở đâu, con nhà ai, tại sao lại chạy đến đây. Tôi nói với họ rằng tôi là người Việt Nam và có lẽ tôi đã xuyên không đến đây. Họ đã rất bất ngờ về những chuyện tôi gặp phải. Nhưng rồi họ vẫn ân cần chăm sóc tôi như người thân của họ và người trưởng làng đã cho tôi tá túc ở nhà họ một đêm. Đêm đó, tôi ngủ cùng con gái của họ, em ấy rất thân thiện và lễ phép đã hỏi tôi rất nhiều về Việt Nam. Tôi đã kể cho em về Bác Hồ- vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, cảnh sắc Việt Nam đẹp đến nhường nào, đồ ăn thì đa dạng ra sao, con người Việt Nam thì hòa đồng,chất phác,tốt đẹp như thế nào. Và em cũng cho tôi biết nơi đây cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, con người sống chan hòa, yêu thương lẫn nhau, phong tục thì rất phong phú và đa dạng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những ánh đèn vàng của đêm giáng sinh, thấy những ngôi nhà mà các thành viên trong gia đình đang ngồi quây quần bên nhau, tôi cũng thấy hạnh phúc lây, ấm áp lây. Thầm cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều , cũng cảm ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc mà tiếp tục đi tiếp. Và... tôi cũng bắt đầu nhớ nhà rồi huhu, tôi nhớ hành độngấm áp của bố, tình yêu thương của mẹ, tôi nhớ họ nhiều lắm...Tỉnh dậy trong chiếc giường quen thuộc với chiếc chăn bông ấm áp và tiếng chuông quen tai. Bạn biết không..tôi... hạnh phúc lắm lắm luôn. Chưa bao giờ tôi tỉnh dậy mà lại hạnh phúc đến như vậy. Tôi cảm ơn giấc mơ đêm qua đã cho tôi cơ hội trải nghiệm, gặp gỡ những người bạn tôi chưa bao giờ tiếp xúc nhưng lại như những người thân dang tay giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn và tôi cũng cảm thấy yêu gia đình mình hơn tôi nhớ bố mẹ rất nhiều. Cũng thầm biết ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc dù gặp bất kì khó khăn nào và trên con đường tương lai cũng như thế nhé Nhung!