Còn gì hạnh phúc hơn khi chúng ta được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất!

 Mẹ sinh ra ở quê, lên thành phố làm việc và gặp được bố. Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã được sinh ra trong một gia đình đầy tình yêu thương của bố mẹ. Khi tôi lên 2, bố tôi đã nghỉ việc và ở nhà để chăm sóc cho tôi. Lúc trước mẹ vất vả mà bây giờ mẹ càng vất vả hơn... ngày nào mẹ cũng dậy từ 4 giờ sáng để đi làm và đến tận tối muộn mới về nhà. Nhưng sáng nào mẹ cũng không quên nấu một bát cháo nóng hổi cho tôi ăn. Đến giờ tôi vẫn nhớ đến hương vị ấy, bát cháo chứa đựng tình yêu thương bao la của mẹ dành cho tôi. Có lần nô đùa quá mà tôi bị ngã cầu thang phải đến bệnh viện, vì thế mẹ phải nghỉ cả một buổi làm để chăm sóc cho tôi. Nghe bà kể khi tôi đang hôn mê, mẹ đã khóc và vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi, cũng may là tôi không bị chấn thương quá nặng.

 Mẹ rất ít khi mua quần áo cho bản thân mình, dành dụm được bao nhiêu tiền mẹ đều mua những bộ váy dễ thương cho tôi vì mẹ biết tôi rất thích mặc váy. Bây giờ tôi đã là một học sinh lớp 5, cũng đã biết nấu cơm, làm việc nhà giúp nên mẹ cũng ít vất vả hơn trước. Dù gia đình không có điều kiện nhưng mẹ vẫn cho tôi ăn học đầy đủ. Kỉ niệm mà tôi có lẽ sẽ không bao giờ quên đó chính là khi tôi được huy chương đồng của cuộc thi toán quốc tế, dù là vậy nhưng tôi cũng hơi buồn vì chút nữa thôi là có thể được huy chương bạc, với tâm trạng đó tôi đi về nhà thì thấy bố mẹ đặt một chiếc bánh kem trên bàn và nói: ''Chúc mừng con gái của bố mẹ!'' Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và thầm hứa năm sau chắc chắn phải được huy chương vàng mang về cho mẹ. Dù mai sau tôi có thành công đến mức nào, thì trong đó sẽ chứa biết bao nhiêu sự hy sinh, công lao và tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi.

 Tôi chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe để sống cùng tôi đến hết cuộc đời.