Nguyễn Gia Linh - Bài văn số 230
Trong tất cả các ngành nghề, chẳng hiểu vì sao tôi lại dành nhiều tình yêu của mình cho ngành mà người ta thường gọi các anh với tên gọi đơn giản mà rất đỗi gần gũi, thân thương đó là Lính cứu hoả đến vậy. Những con người mà bất cứ ở đâu có giặc lửa là sẽ có bóng dáng của các anh. Cái nghề mà với những người dân nhiều khi chỉ nghĩ đơn giản là cầm lăng vòi hay bình để chữa cháy, hoặc với những người như tôi thì nghĩ nó thật bạc bẽo nhưng với những con người đã, đang và sẽ ở trong lực lượng này thì đối với họ lại là cả tình yêu thương, niềm vinh dự và tự hào về nghề nghiệp của mình.
Những người Lính cứu hoả, họ không làm nghề này để được vinh danh, càng không chờ mong rằng mọi người sẽ biết ơn họ mà sứ mạng của họ chỉ đơn giản là dốc hết lòng mình bảo vệ tính mạng, tài sản, bảo vệ sự an toàn và bình yên cho mỗi người dân, ngôi nhà, con phố.
Tôi đã từng xem rất nhiều phóng sự, rất nhiều chương trình, bài báo viết về các anh. Cũng đã từng nghe rất nhiều lời khen, lời động viên, lòng biết ơn của mọi người dành cho họ. Thế nhưng tôi cũng ko ít lần buồn khi nghe những lời than trách, mắng mỏ khi các anh không làm được hết những gì mà mọi người mong muốn... Lính cứu hoả ấy mà, họ chẳng phải siêu nhân đâu, cũng chẳng phải những người quá thần thánh cao sang, họ cũng là một người như chính chúng ta vậy. Cũng là những con người bình thường như biết bao người khác. Họ chỉ là người được nghề nghiệp lựa chọn mà dấn thân mình hy sinh vì sự sống, bình yên của những người khác.
Có gắn bó mới hiểu thấu được những vất vả, khó khăn mà những con người ấy đang phải trải qua... Những ngày lễ tết người người, nhà nhà quây quần sum vầy bên gia đình thì họ lại phải trực chiến để đảm bảo lực lượng tốt nhất nếu có sự cố xảy ra, hay những khi mọi người đang say trong giấc ngủ thì họ lại thức đêm để đảm bảo yên bình cho những giấc ngủ đó (Tôi viết ở đây là cùng nói chung đặc thù của những người đang phục vụ trong lực lượng vũ trang. Nhưng hôm nay, chỉ hôm nay thôi tôi muốn vinh danh những người anh hùng thầm lặng của lực lượng Phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ). Các bạn đã bao giờ tự đặt mình vào vị trí của họ chưa? Những con người mà đặt tính mạng người khác lên hàng đầu, khi có cháy, người người chạy ra thì họ lại lao vào đám cháy cứu người, cứu tài sản như đó chính là gia đình, là người thân của mình vậy. Hay đã bao giờ bạn được tận mắt chứng kiến những con người ấy vì nhiệm vụ của mình mà bị thương, bị đau đớn hay thậm chí phải hi sinh tính mạng mình chỉ vì 5 chữ " Vì bình yên cuộc sống"?
Thật sự, có viết về các anh, bao nhiêu từ ngữ, bao nhiêu câu văn cũng chẳng thể diễn tả hết những khó khăn, gian nan, vất vả, hiểm nguy mà các anh đang phải trải qua và đối mặt. Nhưng trong tận đáy lòng, có rất nhiều những người yêu quý, mến mộ và biết ơn các anh, những người Lính cứu hoả nhiều lắm.
Nhân ngày truyền thống lực lượng Phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ 4/10 này. Xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến những người Lính cứu hoả, xin kính chúc tất cả các anh những con người kiên cường, can đảm sẽ có thật nhiều sức khoẻ, thật nhiều niềm vui, luôn luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ của Đảng và nhân dân giao phó. Chúc các anh mãi luôn "thất nghiệp" như đúng lời Bác Hồ kính yêu của chúng ta đã gửi gắm lại. Mong các anh sẽ luôn chiến thắng mọi trận chiến và bình an trở về với hậu phương vững chắc của mình!
Có những người dù chỉ gặp lần đầu tiên đã ghi lại trong tim chúng ta những ấn tượng sâu sắc. Một lần tình cờ, em cũng gặp được người như thế. Đó là chú lính cứu hỏa, chú đã để lại cho em ấn tượng khó quên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Một buổi chiều tháng sáu, khi ánh mặt trời gay gắt đã dần dịu lại, hoàng hôn đỏ rực đã chiếm chỗ màu xanh thăm thẳm của bầu trời. Căn nhà đối diện nhà em đột nhiên bốc cháy, khói tuôn lên ngùn ngụt, đen ngòm. Người trong nhà hoảng sợ lao ra khỏi tổ ấm của mình. Không lâu sau đó, em nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa vang lên. Xe dừng ngay trước cánh cổng căn nhà, các chú lính cứu hỏa nhanh chóng nhảy xuống xe.
Người đầu tiên nhảy xuống xe chính là chú lính cứu hỏa đã để lại cho em ấn tượng sâu sắc. Em không nhìn rõ khuôn mặt chú vì chiếc mũ nhựa cứng và khăn bảo hộ đã che kín cả khuôn mặt, chỉ có đôi mắt sáng tinh anh lộ ra. Đôi mắt ấy nhìn ngọn lửa mà không hề chần chừ, lượng lự, ánh lửa như lóe sáng trong ánh mắt. Dáng người chú cao lớn, khỏe mạnh ẩn trong bộ quần áo chống cháy màu da cam, đậm như màu của lửa đang cháy bùng bùng. Đôi tay chú được bao bọc trong đôi bao tay màu trắng đã lấm bẩn đen, có lẽ vì đám cháy đã xảy ra trước đó. Chú đi ủng mà vẫn vừng chãi lao vào đám cháy. Đôi vai rộng lớn của chú khoác chiếc bình chữa cháy chuyên dụng. Hình ảnh chú lao mình rồi mất hút trong đám cháy rất đẹp, đẹp cái vẻ đẹp ở người anh hùng trong cuộc sống đời thường.
Lửa vẫn bốc lên ngùn ngụt, khói đen sì cả một khoảng không trung. Ai nhìn vào cũng ái ngại, lo lắng. Nhưng những chú lính cứu hỏa vẫn dũng cảm lao mình vào đó, dùng kĩ năng của mình, cố gắng dập tắt đám cháy. Chú lính cứu hỏa khi nãy cứ liên tục chạy ra chạy vào, tro tàn do lửa cháy bám đầy lên vai áo chú. Khuôn mặt che sau tấm khăn bảo hộ cũng lấm lem đen nhẻm. Chú thoăn thoắt luồn lách như con sóc, đôi mắt quan sát thật kĩ xem có sót ai bị mắc kẹt trong nhà hay không. Đám cháy vẫn đang được dập tắt, chú bất ngờ ôm ra một con chó lớn, bộ lông trắng đã bị lửa làm cháy xém một ít. Con chó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay an toàn của người lính cứu hỏa. Trong tiếng mừng rỡ reo lên của chủ gia đình, chú hơi tập tễnh đi ra, trao nó vào tay chủ. Ở gấu quần chú nổi bật một vệt dài màu đen, giống như hình một vật dài nào đó. Em đoán chú đã bị thương.Em rất tự hào về các chú
Vậy mà vết thương ở chân vẫn không ảnh hưởng gì đến việc của chú, chú không một lời than vãn, kêu ca, tiếp tực quay lại cùng giúp đỡ đồng nghiệp dập lửa. Các chú kiên trì mãi đến ba giờ đồng hồ sau, đám cháy mới được dập tắt. Lửa cháy quá to, căn nhà gần như đã trở thành một đống đổ nát. Chú lính cứu hỏa lúc này mới yên tâm ngồi xuống nghỉ một chút, chú tháo lỏng mũ để lộ gương mặt trẻ tuổi, chính trực với vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Chân đau khiến đôi mày chú hơi nhăn lại nhưng khi được cảm ơn chú vẫn mỉm cười khiêm tốn. Chú cẩn thận dặn dò mọi người chú ý an toàn cháy nổ để bảo vệ bản thân và gia đình, rất chân thành, tha thiết.
Đám cháy được dọn dẹp, chú lính cứu hỏa đặc biệt cũng theo đồng đội lên xe, các chú nghỉ ngơi một lát xong vẫn phải chuẩn bị phòng những đám cháy không may xảy ra tiếp theo. Bóng chiếc xe cứu hỏa khuất dần, tiếng còi cũng nhỏ dần rồi im bặt nhưng hình ảnh chú lính cứu hỏa dũng cảm, nhân ái vẫn hiển hiện trước mắt em. Đó là hiện thân của những con người hết lòng vì dân, vì nước.
Bình luận (0)