Xin chào, tôi là Hana, một cô bé mới mười tuổi. Tôi hiện tại đang sống với mẹ và hai em gái ở Nga. Thực ra bố của tôi đang chiến đấu với nước Ukraine nên tôi, mẹ và hai em gái của mình phải sơ tán sang nước Mỹ. Lúc đầu, tôi cứ tưởng là sẽ được đi chơi nhưng sau khi nghe mẹ nói rằng chúng ta phải sơ tán còn bố ở lại thì tôi đã rưng rưng nước mắt. Tôi vừa khóc vừa ngỡ ngàng hỏi mẹ: " Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải đi nhưng bố thì lại không ạ?" Mẹ tôi liền ôn tồn giải thích:" Con ạ, vì đất nước của chúng ta đang chiến đấu với nước Ukraine nên chúng ta phải sơ tán đến Mỹ, con đừng buồn nhé! Bố sẽ trở về với mẹ con mình sớm thôi mà!". Tối hôm đó, tôi thấy có rất nhiều bạn nhỏ cũng có hoàn cảnh như tôi. Tôi thấy có mấy em nhỏ khóc lóc vì nhớ bố của mình, còn có những gia đình phải ở lại để quyết tâm chiến đấu với nước Ukraine nữa. Bấy giờ, tôi mới hiểu được rằng chiến tranh thực sự rất phức tạp và khó khăn đến nhường nào. Mọi người đều cùng nhau chiến đấu vì tổ quốc, vì đất nước. Dù gian nan, khổ sở đến mấy họ cũng chịu đựng được, chỉ cần đất nước được bình yên và hạnh phúc thôi. Đêm càng buôn xuống, mọi người chuẩn bị đi ngủ thì bỗng một em bé khóc toáng lên vì muốn được uống sữa. Mọi người tìm mọi cách để dỗ dành em bé ấy, cuối cùng em ấy cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Thế là, mọi người cùng nhau chìm vào giấc ngủ để cầu mong rằng chiến tranh này sẽ kết thúc sớm.

  Mặt trời từ từ ngoi lên, mọi người đã thức giấc. Mấy bà mẹ lo cho các em bé được ăn no nê, bữa sáng hôm nay chỉ có bánh và sữa. Dù không có được một bữa ăn đầy đủ nhưng mọi người dều cùng nhau ăn bữa sáng và trò chuyện vui vẻ. Hình như mọi nỗi buồn của mọi người đã biến mất, không còn cảm giác day dứt và buồn bã nữa. Và nhờ vào hôm đó mà em quen được rất nhiều bạn mới. Có bạn Lily, Jack, Anna và rất nhiều bạn nữa. Mỗi ngày, chúng em luôn chơi những trò chơi rất thú vị, rồi sau đó cùng ăn trưa cùng nhau. Bóng tối dần dần hiện rõ hơn, mọi người lại cùng nhau ăn bữa tối, tuy những bữa ăn của chúng em nhìn rất đơn giản nhưng nó lại rất ngon mà bạn không thể tưởng tượng được. Mọi người lại chìm vào giấc ngủ, thế là kết thúc một ngày bận rộn của mọi người. Sáng hôm sau, mọi người nhận được một tin rất bất ngờ. Một chú bộ đội đến chia buồn cùng mọi người rằng bố của chúng em đã không qua khỏi trong cuộc chiến đấu với Nga. Em thấy nước mắt lăn trên má của mọi người, mọi người đều cảm thấy thật tức tối và day dứt khi đã mất đi một người thân mà mình yêu quý nhất. Chắc vì mấy em nhỏ còn quá bé nên không hiểu chuyện gì đã xảy ra đến với bố của các em nhỏ ấy. Có em còn ngơ ngác hỏi:" Mẹ ơi, tại sao mọi người lại khóc vậy ạ?". Câu hỏi đó làm em cảm thấy đau lòng hơn biết bao. Người mà em yêu quý nhất đã lấy thân mình để che chở cho đất nước. Những người tốt bụng ấy đã làm gì sai chứ, họ không xứng đáng bị như vậy.

  Bây giờ, em mới cảm nhận được rằng cảm giác khi mất đi một người mình yêu quý nhất thật đau lòng và cay đắng. Họ không có tội tình gì mà tại sao lại đối xử tệ bạc đến như vậy. Em nghĩ rằng người dân ở Nga cũng như vậy, họ cũng không chấp nhận được chiến tranh này. Nên em viết bài này để nói với cả hai nước rằng:" Mọi người hãy dừng lại đi, thế này là đã quá đủ rồi. Mọi người không biết vị đắng là như thế nào không? Em chỉ mong rằng cả hai nước nên hoà thuận với nhau thôi.