Ra đời theo nghĩa phổ biến là sự tái sinh, được sinh ra trên đời, được tồn tại nhờ vào huyết mạch của bố mẹ đang chảy trong chúng ta. Chúng ta hãnh diện vì được là con của bố mẹ và cũng coi trọng sinh mạng mà yêu quý chính mình. Vấn đề được đặt ra ở đây là sự nhìn nhận từ bản thân chúng ta: một đứa trẻ xấu hổ khi nói về công việc của bố mẹ là lao công; một cô bé than thân trách phận khi ta sinh ra trong hoàn cảnh thiếu thốn; đứa trẻ bị áp lực đè nặng khi bố mẹ làm nhà giáo hay ngay cả đứa trẻ trong gia đình giàu có cũng cô đơn rồi oán trách bố mẹ vì không dành thời gian cho các con... Đó là sự tự ái với chính bản thân chúng ta! Đừng đánh giá hoàn cảnh mà chúng ta đang gánh phải, chúng ta phải tự tìm cho bản thân một lối đi tốt hơn những người đi trước. Ngay cả Bác Hồ cũng sinh ra với sự yêu thương của mẹ và thiếu thốn của bố để rồi sau này tự mình vươn lên trở thành lãnh tụ vĩ đại của Đại Việt. Vậy nên: ra đời trong ổ vịt mà anh xem là tai họa rồi mong ước nở trong trứng thiên nga cũng không làm thay đổi gì ngoài tự ta sống ''gắt'' vì đời.