Thanh Long, ngày 9 tháng 3 năm 2024

   Gửi cụ kính yêu của cháu!

    Đã 2 năm rồi cháu không gặp được cụ, cháu nhớ cụ lắm! Bây giờ cụ sống ở nơi đó thế nào? Cụ có còn hay cảm thấy đau lưng không? Bây giờ gia đình cháu sống rất tốt, ông bà ngoại cũng vậy. Chắc cụ đã gặp được bác rồi đúng không, cháu mong vậy. Năm nay cháu mới học lớp 6 thôi, cháu vẫn thường xuyên gọi điện thoại về cho bà và các chị, gia đình đầy đủ, chỉ thiếu cụ và bác. Thỉnh thoảng, khi nhớ đến 2 người, không khí có chút yên tĩnh và đượm buồn. Nhưng cụ đừng lo, cháu đang cố trưởng thành thật nhanh để thay cụ và bác chăm sóc bà. Đôi lúc bà khóc rất nhiều khi nhìn tấm ảnh có cụ với bác, cháu không nói mà để bà khóc, vì cháu biết bà đang buồn. Cháu muốn để bà vơi đi nỗi đau trong lòng bằng cách bà muốn. Cháu không biết làm vậy là đúng hay sai, giá mà cụ không đến nơi đó..... Cháu ước gì mình có thể gặp lại bác và cụ một lần nữa..... Cháu biết những bức thư cháu viết gửi 2 người sẽ mãi mãi không còn được hồi âm. Thần chết đã đưa cụ đi quá xa, ngài còn nhẫn tâm đưa người bác cháu yêu quý đi mất....Cháu không thể chạy theo, cũng không thể với tới, cháu chỉ có thể khóc.... Cháu cũng biết cụ sẽ không thể đọc thư cháu gửi, nhưng cháu tin, nếu cháu luôn nhớ đến bác và cụ thì một ngày nào đó, tình cảm của cháu sẽ đến được nơi có 2 người, nơi mà cháu mong sau này sẽ có thể nhìn thấy cụ đang cùng bác đang dang rộng bàn tay đón chờ cháu... Nhưng đó là tương lai, còn cháu của bây giờ không còn nhỏ, cháu biết cụ vẫn luôn nhìn cháu từ một nơi nào đó, ngắm nhìn đứa cháu gái của mình đang lớn nên người.

      Lời cuối, cháu mong cụ và bác sẽ yên tâm an nghỉ nơi thiên đàng.

Cháu của cụ     

         Ngọc Thanh