Lặng rồi cả tiếng con ve
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi
Nhà em vẫn tiếng ạ ời
Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru
Lời ru có gió mùa Thu
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về
Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.
Trên đời này có một thứ tình yêu được tất cả người đời đều ca tụng, có một thứ tình yêu mà bạn có thể cảm nhận được nó từ từng khoảnh khắc, có một thứ tình yêu trao đi mà chẳng bao giờ cần hồi đáp, đó chính là tình yêu của mẹ.Nhắc đến mẹ , tôi lại nhớ những kỉ niệm đáng nhớ . Ngày sinh nhật mẹ tôi , tôi không biết là ngày nào , sinh nhật đến mẹ tôi cho bữa ăn ngon miệng , thấy mẹ khác hơn ngày ngày , tôi hỏi mẹ :"Mẹ ơi hôm nay là ngày gì mà cho chúng con ăn món ăn ngon vậy ạ ? .Mẹ im lặng và từ từ đi ra . Đầy nghị lực, mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà, âu yếm, dịu dàng chăm sóc các con. Mẹ em làm việc gì cũng nhanh gọn, phong thái ung dung, vẻ ung dung ấy truyền sang các con nên chúng em quen việc, tự chủ trong học tập và càng vững vàng, vui vẻ hơn khi có mẹ bên cạnh.
Mẹ đi làm vào trưa về đêm , vất vả .Kiếm tiền nuôi con , khó lắm .Mẹ mang thai, sinh ra và nuôi lớn đứa trẻ. Tuy nhiên, vì sự phức tạp và các khác biệt trong các định nghĩa và vai trò của người mẹ về mặt văn hóa, xã hội và tôn giáo nên rất khó có thể có một định nghĩa chung về mẹ được chấp nhận rộng khắp.Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn. Rồi theo thời gian mẹ của em sẽ già đi , sẽ thay đổi rất nhiều em sẽ cố gắng mang lại nhiều niê vui và hạnh phúc cho mẹ , là niềm tự hào của mẹ để mỗi khoản khắc bên mẹ đều là hạnh phúc .
Bình luận (0)