Bài làm:                                                                                                                                                                                          Mình đã vô tình đọc được 1 câu từ cuốn sách của chị mình và Lư Tư Hạo từng nói trong cuốn sách đó, rằng là:''đứa bé muốn hái sao, cô độc là môn học bắt buộc của chúng, ta không sợ chính mình nỗi lực rồi không ưu tú, ta chỉ sợ người ưu tú hơn ta còn nỗ lực hơn ta.''Chợt mình  nhớ ra chị mình đã 17 tuổi- cái tuổi đứng trước bước ngoặc của cuộc đời sóng gió, có lẽ chị đang phân vân nên theo đuổi ước mơ ấp ủ từ lâu hay là nên tuân theo sự sắp đặt của gia đình? Nhưng nếu theo quan niệm của mình,mình sẽ sống bởi vì được là chính bản thân mình, được theo đuổi chính cái đam mê của mình, ừ !thì sẽ có cái cô độc đeo bám đấy! ''đứa bé muốn hái sao''- hái sao ở đây theo mình là theo đuổi, với lấy cái niềm đam mê của mình và mình nghĩ nó không hề dễ.Mà muốn chinh phục cái khó thì phải cần người nỗ lực , không nản lòng, vươn lên và mạnh mẽ. Có sức mạnh và ý chí để theo đuổi ước mơ đồng nghĩa với việc ta có sức mạnh chiến đấu để vượt qua nỗi cô đơn khi mà không có gia đình, thầy cô giáo che chở đùm bọc, không có ai bên cạnh cả, ai lại chăm sóc đùm bọc ta mãi thế? Trong con đường mang tên ''Ước Mơ'' có nhiều chướng ngại, Thứ nhất là Sự Cô Độc bám theo ta từng ngày, thứ hai nữa là đối mặt với sự thất bại cộng với lại phải thay đổi bản thân.Trên con đường đó, bạn cần cố gắng hơn, hơn nữa, đối thủ đang nỗ lực nhiều hơn. ''Đừng từ bỏ niềm đam mê'',vậy nên không có gì mà bạn phải dừng bước và chịu khuất phục cả.   ''Niềm đam mê'' chị mình đã lấy 3 từ đó làm nguồn động lực, làm cây gậy chống đỡ mình trong con đường Ước Mơ để chị mình không bao giờ gục xuống và chịu khuất phục cả, thế nên mình muốn nói là Hãy lấy 3 chữ ''niềm đam mê'' làm cây gậy chống đỡ bạn để không bao giờ bị gục ngã nửa chừng nhé? Bây giờ chị mình đã trở thành một bác sĩ giỏi, nhờ niềm đam mê cháy bỏng, còn nếu không thì bây giờ chị mình đã trở thành một giáo viên rồi!