"Bạn có như một con chim chàng làng hay không?Đều nhờ vào tính cách nhân cách của bạn cả!".Không chỉ như con chim chàng làng kia đâu mà chúng ta cũng vậy đó,nghe tiếng cô hàng đồng nát reo"ai đồng nát đi,ai đồng nát nào"ta có thể nhại lại tiếng đó,nhưng điều đó là một thói xấu,chúng ta không có câu nói khác đi sao?Mà sao phải nhại lại tiếng cô hàng đồng nát kia chứ?Họ nghèo khổ,nắng mưa sương gió phải cất giọng nói thiết tha mà ta lấy niềm khổ nhằn ấy làm niềm vui của riêng mình,thật đáng xấu hổ.Có một câu chuyện kể lại sự việc này:

Hôm nay trời đã cuối thu đầu đông.Nhà nhà quây quần bên bếp lửa cùng thưởng thức những món ăn ngon lành.Nhưng bỗng đâu ngoài cửa có tiếng reo vang"Ai mua khoai đê ai mua khoai nào".Trời thì mưa phùn bóng người phụ nữ bán khoai đi đường không áo mưa quần mưa đội chiếc nón lá reo vang khắp phố,người phụ nữ ấy dừng lại dưới gốc cây xoài ngồi trên ghế đá.Em tôi cứ reo đi reo lại tiếng người phụ nữ bán khoai kia.Tôi tát vào mồm em tôi quát to:

"Có câm cái mồm mày đi không?"

Nó khóc to rồi bà tôi hỏi làm sao lại quát nó như thế thì tôi trả lời:

-"Người phụ nữ ngoài kia phải đi bán khoai giữa trời mưa,thế mà nó còn nhại lại tiếng cô ấy.Thật là đáng xấu hổ mà"

Bà tôi mặc áo mưa đi ra ngoài gốc cây xoài mua 1 củ khoai to nhưng đã cứng do trời lạnh bà bảo:

-Nếu mày thích ăn khoai cứ bảo bà,bà đặt cho.Chứ tát em nó như thế tội nghiệp nó ra.

Tôi cắn miếng khoai.Nhưng khoai cứng như còn sống chưa luộc.Tôi đứng dậy vất vào sọt rác.Nói:

Bà thật là,khoai phải luộc kĩ thì mới ăn được chứ?

Mày giả vờ với bà già này đấy à?Khoai người ta luộc kĩ rồi mới đem ra bán chứ?

Bỗng có tiếng gõ cửa bà tôi ra,cô bán khoai nói:

Cháu xin lỗi,vừa nãy cháu lấy nhầm khoai sống,cháu xin đền bù 2 củ khoai chín được không bà?

Cô làm ăn giỏi nhờ?Nhưng lần này già này tha cho,lần sau mà lẫm tẫm già không thèm mua nữa đâu.

Tôi ăn 1 cách ngon lành.