Paulo Coelho từng nói: “Khi viết bút chì, đôi khi phải dừng lại để gọt bút. Điều này sẽ gây đau đớn một chút, nhưng sau đó, bút chì sẽ sắc hơn.” Cuộc đời của chúng ta được ví như quá trình viết bút, mà mỗi khó khăn là mỗi lần gọt bút. Một lần gọt bút là một lần mài dũa, là một cơn bão giông và là một bước đệm trưởng thành của mỗi người. Đó sẽ là đoạn đường khó khăn, đau đớn nhưng nó giúp ta trưởng thành hơn, hạnh phúc hơn. Có những người có thể vượt qua quá trình ấy, trở nên “sắc” hơn, tốt hơn. Nhưng lại có những con người không dám can đảm bước đi, khiến “bút chì” của người đó mãi mòn, chẳng thể biến thành người mà bản thân mong ước hay cũng có những người vì đi sai nên “gãy”, không phải cứ bước đi là thành công, phải đi đúng hướng, biết dừng lại đúng lúc. Nói thế không có nghĩa là dừng bước lại, cứ mãi an toàn là chiếc bút chì không bao giờ bị gọt, hãy trở thành chiếc bút chì bị nhiều lần mài dũa. Ai rồi cũng biến mất, cây bút chì nào rồi cũng hóa hư vô, thế nên, để lại những điều tươi đẹp nhất và cống hiến hết bản thân mình mới là điều quan trọng nhất. Bước vào giai đoạn bấp bênh của tuổi trẻ, tôi đã từng nghĩ tới việc dừng lại, buông bỏ tất cả vì “cây bút” của tôi bảo nó mệt rồi, nó muốn buông thả; nhưng khi nhìn mọi người xung quanh vẫn miệt mài gọt giũa bản thân, tôi liền dặn lòng:”Mới có một chút khó khăn mà mày đã buông bỏ rồi, thì tương lai mai sau mày phải sống tiếp như thế nào đây?”. Tôi biết nhiều người bây giờ không muốn phải đau đớn, không muốn bước đi trong trận bão. Nhưng các bạn hãy nhớ các bạn là những viên ngọc, là những chiếc bút, càng mài, càng đau thì càng tỏa sáng.  Đừng biến bản thân trở thành cây bút chì bị vứt xó, hãy biến bản thân trở thành cây bút chì viết lên bao điều đẹp đẽ cho đời. Phải trải qua nhiều đau đớn, trái tim phải đôi lần trầy xước thì mới nhận ra, mình phi thường đến nhường nào!