K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 10 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

2 tháng 10 2019

hehe, "màu trắng tinh khôi" được dùng để tả bệnh viện, lạm dụng wa, hihi

2 tháng 10 2019

hay đấy hãy tiếp tục làm những truyện như thế này

2 tháng 10 2019

cũng được , nhưng ai mà gửi tui cái này chắc tui khỏi chat luôn quá

2 tháng 10 2019

Một phi thuyền có thể chở tới gần 9 tỷ người chắc.

Bn j ấy ơi ...

sao ko ra tiếp truyện ...đag hay mà 

Vt tiếp ik ... tui đag đợi nek

1 tháng 10 2019

ko được đăng linh tinh

TRUYỆN HAY LẮM ĐẤY CẢM ƠN VÌ VIẾT TRUYÊN CHO MỌI NGƯỜI ĐỌC NHÉ !   :)

1 tháng 10 2019

Xin lỗi ạ .Bạn phải bình luận trong trang đó nếu không sao mình biết bạn đã đọc 


DỰA TRÊN MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT.
*Đề bài: Viết thư cho cha.
*Bài làm: 
Cha thân yêu
Cha à, trùng hợp biết bao, hôm nay vừa là sinh nhật con, vừa là sinh nhật cha. Ấy thế mà, thời điểm con viết bức thư này là 11 giờ đêm rồi, chắc hôm nay cha lại về trễ nhỉ? Chắc là cha bận rộn với công việc lắm phải không? Tới nỗi quên mất sinh nhật con gái mình rồi đi... với một người phụ nữ khác như 8 năm trước đây.
Cha à, có lẽ là cha sẽ rất ngạc nhiên khi thấy con biết được những việc này, cô ấy (con sẽ gọi cô ấy là N.) đã gửi cho mẹ hình ảnh của cha nằm bên cạnh cô. 
Cha à, con nhớ, 8 năm trước, con đã từng thấy cha đưa cô N. về nhà, lúc đó là sinh nhật con nên mẹ đón con về sớm hơn để tổ chức ngày con lên 5. Lúc về, con và mẹ đã thấy hai người đang...
Thật đáng buồn là lúc đó con ko biết hai người đang làm gì, con đã ngây thơ hỏi mẹ:"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?" Mẹ nghe con nói vậy thì vội vàng lau đi những giọt nước mắt đau đớn đã lăn dài trên má, cố gắng nở nụ cười và nói với con:"Ko có gì đâu con, cha đang bận nên mình đi chỗ khác nhé." Mẹ nắm tay con rồi đi khỏi, theo con nhớ trong ký ức thì lúc đó, cô N. đã nở nụ cười, còn cha thì ngẩn ngơ nhìn mẹ.
Lớn thêm chút nữa, con đã quên đi hình ảnh ấy, con vẫn ngây thơ như vậy ở tuổi thứ 8. Lúc đó, cha mẹ cãi nhau rất nhiều, có lần, anh hai đã bị cha đánh chỉ vì một con 5 của bài kiểm tra một tiết Toán 6. Con thấy anh bị cha đánh tới nỗi rướm máu dưới chân thì con ngăn cha lại, nhờ thế mà anh mới chưa lưu lại một vết sẹo còn ko thì... 8 tuổi, con học được từ 'Ly hôn' là gì, con thấy cô giáo giảng về việc 'Vì sao người ta lại ly hôn' thì con thấy rất giống hoàn cảnh nhà mình, con đi học về thì hỏi cha:"Tại sao cha và mẹ cãi nhau như thế mà ko ly hôn ạ?" Cha đã tức điên lên và giận dữ la mắng con, cha kéo thêm mẹ vào vì nghĩ mẹ đã dạy con từ ấy, rồi cha nói mẹ là 'đồ điếm' nữa.
10 tuổi, lúc đó, con học lớp 5 thì có rất nhiều việc đã xảy ra.
Một ngày, con đang chuẩn bị đi học thêm thì có một cô nào đó, cô ấy rất là xinh đẹp và... con thấy cô ấy rất quen thuộc, cô ấy bước vào nhà của chúng ta. Con định quay sang mẹ hỏi ai thì... tay mẹ lại run bần bật, mồ hôi chảy trên trán, mắt mở to ra và tỏ vẻ sợ hãi. Cô ấy nói:"Chị Nhung phải ko? Chúng ta cần nói chuyện một chút." Mẹ nghe vậy thì giật bắn người, nhưng lấy lại bình tĩnh trong giây lát, mẹ quay sang với con và nở nụ cưòi khổ:"Con vào phòng đợi mẹ một chút, nhớ đóng cửa lại nhé." Con gật đầu, đi vào phòng ngủ, nhưng con ko đóng cửa, vì tính con vốn tò mò mà. Giây tiếp theo, những câu nói của họ đã khiến một cô bé hồn nhiên, luôn tươi cười đã trở thành một kẻ luôn cảm thấy tội lỗi với mọi thứ xung quanh...
Hôm đó, con đã nghỉ học thêm.
Hôm đó, con đã mất đi tâm hồn vui vẻ ấy.
Hôm đó, con đã tự nhốt mình vào phòng của bản thân. Tay chân con ko ngừng run rẩy, từng lời nói của mẹ và cô ấy con đều nhớ như in...
Cha à, con biết, con biết mặc dù cha rất bận rộn, nào là phải chứng minh với ngưòi thành phố rằng người tỉnh lẻ cũng sánh bằng họ, nào là phải tiếp khách, nào là phải tập nói năng đàng hoàng. Nhưng... Tại sao, cha lại đi NGOẠI TÌNH với một người phụ nữ khác trong khi chính bản thân cha đã có hai đứa con?
Cha à, con biết, thế giới có rất nhiều sự cám dỗ, nhưng tại sao, cha lại làm vậy? Con đã rất sốc, đã rất giận dữ, đã rất thất vọng, về bản thân, về cha và về gia đình.
Cha à, con đã suy sụp, tinh thần con ko hề tốt chút nào trong 1 tháng. Con đã ko ngủ được, ko ăn uống ngon miệng, ko thể nào mỉm cười mặc dù bạn bè đã để ý tới và cố làm con vui lên.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau khi con nghe về việc cha đã mua cho cô ấy một ngôi nhà to lớn ở Hà Nội và cha sống chung với cô N. đó. Rồi khi cha vì giận cô ấy rồi 'chém thớt' sang anh hai, vì thế, anh hai cũng đã vì áp lực tạo bởi cha mà điểm số tệ hơn. Cha mẹ cãi nhau cũng nhiều hơn, con thì càng nghĩ tiêu cực, càng ko làm chủ được bản thân, con càng nghĩ tới việc tự tử nhiều hơn nữa.
Cha à, từ Đà Nẵng lên Hà Nội làm việc là rất áp lực, cũng phải có thứ gì đó để giải tỏa bản thân. Nhưng... con cảm thấy rất nực cười khi cha làm vậy bằng cách đi ngoại tình với một nhà báo xinh đẹp đã có chồng có con được. 
Đối với con, lớp 5 như một quá khứ kinh khủng, mỗi khi con nhớ đến, trái tim con cứ như bị những hình ảnh ấy giẫm đạp lên một cách đau đớn vậy, thậm chí là như có ai bóp nghẹn nó nữa cơ.
Nghĩ lại, tại sao lúc đó, hai người ko ly hôn? Có phải vì còn vướng mắc giữa con và anh hai ko? Nhưng tất cả những gì cha làm, con và anh đều biết rồi cơ mà? Con còn tự hỏi, tại sao cha mẹ lại cưới nhau?
Cha à, giờ đây, mặc dù cha đã chia tay với cô ấy, nhưng qua những hành động của cha, con vẫn thấy được hai người còn tình cảm với nhau. Như lúc trước, cha ko hề hút thuốc mà giờ lại tái hút, mỗi lúc cha nhìn vào điếu, cha vân vê nó và miệng nhẩm tên của cô ấy cơ...
Hôm nay là sinh nhật của con và của cha,  cha đã tặng cho bản thân và đứa con gái yêu này mấy tấm hình giữa cha và cô N. ấy. Con tự hỏi, liệu... hai ngưòi thực sự đã chia tay chưa?
Cha à, sau khi đọc bức thư này, xin cha đừng thẹn quá hóa giận mà trách mắng con. Có lẽ, cha nên cảm thấy xấu hổ vì làm điều đó với GIA ĐÌNH, với TỔ ẤM của mình thì hơn.
Con gái của cha.

30 tháng 9 2019

Văn bạn tự nghĩ à , hay ghê

Đúng là cái đồ mọt sách

27 tháng 9 2019

help me

mdkmdksdddddddwdcsc

Ly dịNếu có một ngày bố mẹ ly dị thì sao?Nghe bà kể, hồi con còn bé, bố mẹ rất hay cãi nhau. Có những lần sau lưng con, cũng có nhiều lần trước mặt con. Thường, khi bố mẹ cãi nhau, con dù thức vẫn nhắm mắt... Tới khi bố mẹ nói đến hai tiếng "ly dị", con mới òa khóc. Bà vẫn hay nói con hiểu chuyện, có lẽ là vì vậy...Sau, khi con lớn hơn, tầm những năm cuối cấp một, bố mẹ không hay...
Đọc tiếp

Ly dị

Nếu có một ngày bố mẹ ly dị thì sao?

Nghe bà kể, hồi con còn bé, bố mẹ rất hay cãi nhau. Có những lần sau lưng con, cũng có nhiều lần trước mặt con. Thường, khi bố mẹ cãi nhau, con dù thức vẫn nhắm mắt... Tới khi bố mẹ nói đến hai tiếng "ly dị", con mới òa khóc. Bà vẫn hay nói con hiểu chuyện, có lẽ là vì vậy...

Sau, khi con lớn hơn, tầm những năm cuối cấp một, bố mẹ không hay cãi vã nữa. Nhưng lần nào đã trợn mắt, y như rằng lại "mày" - "tao", "ông bà" - "cụ kị". 

Con nhớ mãi một lần, mẹ quyết viết đơn ly dị. Năm ấy con chín tuổi. Con còn nhớ mãi những giọt nước mắt của con lúc ấy, có sợ hãi, có lo lắng, có buồn, có đau. Con năm ấy, một đứa trẻ chín tuổi, bất lực nhìn mẹ rời đi, trong miệng vẫn nhờ nhợ vị giấy, vị mực của lá đơn ly dị mẹ viết vội,

Không biết có phải từ ấy, lòng con luôn canh cánh một nỗi sợ vô hình: "Nếu ngày mai bố mẹ ly dị thì sao?". Đúng như mẹ từng nói, mẹ không ly dị cũng chỉ vì chúng con... Vậy: "Nếu ngày mai mẹ không còn thương con nữa thì sao?"

Câu hỏi ấy đã dằn vặt con mấy năm nay. Mỗi khi thấy bố mẹ to tiếng, nỗi dằn vặt trong con lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả. Nó cào cấu trái tim con, đôi khi đè, nén con đến ngột thở... Nếu bố mẹ ly dị... con biết sống sao?

Mỗi khi tưởng tượng đến đó thôi, nước mắt con đã chực ào ra. Con sợ phải lựa chọn giữa đi theo bố và đi theo mẹ. Chỉ nghĩ đến đó thôi, con đã muốn dừng lại... Con vẫn luôn trấn an mình bằng những câu vô nghĩa: "Không sao đâu! Sẽ ổn thôi!"

Nhưng cái gì sẽ ổn? Càng lớn con lại càng hiểu, chẳng cái gì là ổn cả. Con biết rằng khi quả tạ áp lực, căng thẳng ngày càng lớn, những sợi chỉ chịu đựng ngày càng mong manh, tình cảm không còn... những gắn bó mấy chục năm nay rồi sớm rồi muộn cũng sẽ đứt. 

Vậy con cần gì phải sợ một chuyện chắc chắn sẽ xảy tới. Chi bằng cứ thoải mái đón nhận nó. Đằng nào cái không khí ngột ngạt bây giờ giữa hai người cũng khó chịu lắm rồi. Ly dị ư? Có thể khó chịu hơn thế này bao nhiêu chứ? 

Có người đã từng nói: "Đôi khi buông tay cũng là giải thoát". Sao con có thể biến thành cái rào chắn ngăn bố mẹ đến với sự giải thoát. Thứ con mong là không khí hạnh phúc. Nếu sống chung vậy, bố mẹ không thấy hạnh phúc, vậy ly dị đi, đừng cãi vã nữa. Biết đâu ly dị còn khiến không khí dễ chịu hơn?

Về phần con, con lớn rồi, con sẽ luôn hiểu và thông cảm cho quyết định của bố mẹ. Với thứ con sợ, con cũng đã có chuẩn bị. Nếu bố mẹ ly dị, con biết con sẽ phải lựa chọn, dù vẫn luôn sợ nhưng nhờ câu nói của một người bạn: "Bố chiều tao hơn nhưng mẹ tao cần tao"... con cũng đã đưa ra được quyết định của riêng mình. 

Dầu có không nhận đủ tình cảm hay không có đủ vật chất để sống như bây giờ, nhưng bố mẹ đã chấp nhận hy sinh vì con lâu vậy. Con cũng sẽ hy sinh vì bố mẹ một lần. Nếu đã quyết ly dị, đừng lo cho con và đừng lôi con vào!
Viết bởi: Góc tâm sự cuộc sống
____
Đã bao lần bạn bật khóc vì thấy mệt mỏi, tổn thương? Nhưng còn đau đớn hơn khi chẳng ai hiểu mình, chia sẻ cùng mình.....
Lúc ấy có lẽ bạn sẽ ở một mình và gặm nhấm nỗi buồn,.... Đó chẳng phải là cách tốt nhất, bạn sẽ mãi chìm trong bóng tối và chẳng thể cảm nhận cuộc sống có bao điều tốt đẹp. Vì vậy hãy chia sẻ đi! Hãy mang nỗi buồn ném đi thật xa đi! Ở đây chúng tôi sẽ cùng chia sẻ câu chuyện của bạn, sẽ lắng nghe bạn và cho bạn một câu trả lời về nỗi băn khoăn của bạn...Đến với "Góc tâm sự cuộc sống" bạn sẽ được làm chính mình...
___ 
Có rất nhiều người luôn mang trong mình bao phiền muộn, nhưng chẳng dám nói ra. Vì ai sẽ hiểu họ đây, hay là những lời cười nhạo? Như những cô cậu học trò, bố mẹ chỉ quan tâm đến điểm số, thành tích của con đạt được mà "vô tình" quên mất con cũng là đứa trẻ, cũng có tâm sự nhưng chẳng dám nói ra.... Con "yêu đương sớm" thay vì hỏi con cảm thấy thế nào, con có cảm xúc gì, thì lại mắng chửi con.... Rất nhiều điều khiến ta uất nghẹn không dám nói ra....
Vì điều này nên chúng mình đã thành lập ra "Góc tâm sự cuộc sống" vào năm 2018. Nhóm này phát triển khá mạnh mẽ và mình muốn có một nơi tâm sự trên phần mềm học tập "Online Math" để ngoài học tập, giao lưu ta có nơi để giãi bày tâm sự....
Nếu muốn tìm đến, nếu muốn trải lòng hãy đến với chúng mình, ngôi nhà nhỏ nhưng rất ấm áp sẽ luôn chào đón các bạn^^:https://olm.vn/thanhvien/gocdanhchonguoinoitam
Chúng mình đảm bảo chỉ có bạn và mình biết câu chuyện này, sẽ không để lộ bất kì tin tức cá nhân ra ngoài. 
_____
- [ ] Gửi quản trị viên của Online Math. Em đã đọc rất nhiều lần về nội quy của nhóm, nhưng em muốn làm chút gì đó để giúp cho nhóm... Đáng nhẽ em nên phải xin phép quản trị viên, quản lí nhóm rồi mới làm như này. Nhưng em không có cách liên lạc với các anh chị. Và qua bài viết này, mong anh chị đọc được và đồng ý kế hoạch lập ra nơi để cho mọi người tâm sự. Nếu anh chị không đồng ý, em thành thật xin lỗi vì hành vi này của mình và sẽ chấp nhận mọi sự hình phạt khi vi phạm nội quy

1
Ly dịNếu có một ngày bố mẹ ly dị thì sao?Nghe bà kể, hồi con còn bé, bố mẹ rất hay cãi nhau. Có những lần sau lưng con, cũng có nhiều lần trước mặt con. Thường, khi bố mẹ cãi nhau, con dù thức vẫn nhắm mắt... Tới khi bố mẹ nói đến hai tiếng "ly dị", con mới òa khóc. Bà vẫn hay nói con hiểu chuyện, có lẽ là vì vậy...Sau, khi con lớn hơn, tầm những năm cuối cấp một, bố mẹ không hay...
Đọc tiếp

Ly dị

Nếu có một ngày bố mẹ ly dị thì sao?

Nghe bà kể, hồi con còn bé, bố mẹ rất hay cãi nhau. Có những lần sau lưng con, cũng có nhiều lần trước mặt con. Thường, khi bố mẹ cãi nhau, con dù thức vẫn nhắm mắt... Tới khi bố mẹ nói đến hai tiếng "ly dị", con mới òa khóc. Bà vẫn hay nói con hiểu chuyện, có lẽ là vì vậy...

Sau, khi con lớn hơn, tầm những năm cuối cấp một, bố mẹ không hay cãi vã nữa. Nhưng lần nào đã trợn mắt, y như rằng lại "mày" - "tao", "ông bà" - "cụ kị". 

Con nhớ mãi một lần, mẹ quyết viết đơn ly dị. Năm ấy con chín tuổi. Con còn nhớ mãi những giọt nước mắt của con lúc ấy, có sợ hãi, có lo lắng, có buồn, có đau. Con năm ấy, một đứa trẻ chín tuổi, bất lực nhìn mẹ rời đi, trong miệng vẫn nhờ nhợ vị giấy, vị mực của lá đơn ly dị mẹ viết vội,

Không biết có phải từ ấy, lòng con luôn canh cánh một nỗi sợ vô hình: "Nếu ngày mai bố mẹ ly dị thì sao?". Đúng như mẹ từng nói, mẹ không ly dị cũng chỉ vì chúng con... Vậy: "Nếu ngày mai mẹ không còn thương con nữa thì sao?"

Câu hỏi ấy đã dằn vặt con mấy năm nay. Mỗi khi thấy bố mẹ to tiếng, nỗi dằn vặt trong con lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả. Nó cào cấu trái tim con, đôi khi đè, nén con đến ngột thở... Nếu bố mẹ ly dị... con biết sống sao?

Mỗi khi tưởng tượng đến đó thôi, nước mắt con đã chực ào ra. Con sợ phải lựa chọn giữa đi theo bố và đi theo mẹ. Chỉ nghĩ đến đó thôi, con đã muốn dừng lại... Con vẫn luôn trấn an mình bằng những câu vô nghĩa: "Không sao đâu! Sẽ ổn thôi!"

Nhưng cái gì sẽ ổn? Càng lớn con lại càng hiểu, chẳng cái gì là ổn cả. Con biết rằng khi quả tạ áp lực, căng thẳng ngày càng lớn, những sợi chỉ chịu đựng ngày càng mong manh, tình cảm không còn... những gắn bó mấy chục năm nay rồi sớm rồi muộn cũng sẽ đứt. 

Vậy con cần gì phải sợ một chuyện chắc chắn sẽ xảy tới. Chi bằng cứ thoải mái đón nhận nó. Đằng nào cái không khí ngột ngạt bây giờ giữa hai người cũng khó chịu lắm rồi. Ly dị ư? Có thể khó chịu hơn thế này bao nhiêu chứ? 

Có người đã từng nói: "Đôi khi buông tay cũng là giải thoát". Sao con có thể biến thành cái rào chắn ngăn bố mẹ đến với sự giải thoát. Thứ con mong là không khí hạnh phúc. Nếu sống chung vậy, bố mẹ không thấy hạnh phúc, vậy ly dị đi, đừng cãi vã nữa. Biết đâu ly dị còn khiến không khí dễ chịu hơn?

Về phần con, con lớn rồi, con sẽ luôn hiểu và thông cảm cho quyết định của bố mẹ. Với thứ con sợ, con cũng đã có chuẩn bị. Nếu bố mẹ ly dị, con biết con sẽ phải lựa chọn, dù vẫn luôn sợ nhưng nhờ câu nói của một người bạn: "Bố chiều tao hơn nhưng mẹ tao cần tao"... con cũng đã đưa ra được quyết định của riêng mình. 

Dầu có không nhận đủ tình cảm hay không có đủ vật chất để sống như bây giờ, nhưng bố mẹ đã chấp nhận hy sinh vì con lâu vậy. Con cũng sẽ hy sinh vì bố mẹ một lần. Nếu đã quyết ly dị, đừng lo cho con và đừng lôi con vào!
Viết bởi: Góc tâm sự cuộc sống
____
Đã bao lần bạn bật khóc vì thấy mệt mỏi, tổn thương? Nhưng còn đau đớn hơn khi chẳng ai hiểu mình, chia sẻ cùng mình.....
Lúc ấy có lẽ bạn sẽ ở một mình và gặm nhấm nỗi buồn,.... Đó chẳng phải là cách tốt nhất, bạn sẽ mãi chìm trong bóng tối và chẳng thể cảm nhận cuộc sống có bao điều tốt đẹp. Vì vậy hãy chia sẻ đi! Hãy mang nỗi buồn ném đi thật xa đi! Ở đây chúng tôi sẽ cùng chia sẻ câu chuyện của bạn, sẽ lắng nghe bạn và cho bạn một câu trả lời về nỗi băn khoăn của bạn...Đến với "Góc tâm sự cuộc sống" bạn sẽ được làm chính mình...
___ 
Có rất nhiều người luôn mang trong mình bao phiền muộn, nhưng chẳng dám nói ra. Vì ai sẽ hiểu họ đây, hay là những lời cười nhạo? Như những cô cậu học trò, bố mẹ chỉ quan tâm đến điểm số, thành tích của con đạt được mà "vô tình" quên mất con cũng là đứa trẻ, cũng có tâm sự nhưng chẳng dám nói ra.... Con "yêu đương sớm" thay vì hỏi con cảm thấy thế nào, con có cảm xúc gì, thì lại mắng chửi con.... Rất nhiều điều khiến ta uất nghẹn không dám nói ra....
Vì điều này nên chúng mình đã thành lập ra "Góc tâm sự cuộc sống" vào năm 2018. Nhóm này phát triển khá mạnh mẽ và mình muốn có một nơi tâm sự trên phần mềm học tập "Online Math" để ngoài học tập, giao lưu ta có nơi để giãi bày tâm sự....
Nếu muốn tìm đến, nếu muốn trải lòng hãy đến với chúng mình, ngôi nhà nhỏ nhưng rất ấm áp sẽ luôn chào đón các bạn^^:https://olm.vn/thanhvien/gocdanhchonguoinoitam
Chúng mình đảm bảo chỉ có bạn và mình biết câu chuyện này, sẽ không để lộ bất kì tin tức cá nhân ra ngoài. 
_____
- [ ] Gửi quản trị viên của Online Math. Em đã đọc rất nhiều lần về nội quy của nhóm, nhưng em muốn làm chút gì đó để giúp cho nhóm... Đáng nhẽ em nên phải xin phép quản trị viên, quản lí nhóm rồi mới làm như này. Nhưng em không có cách liên lạc với các anh chị. Và qua bài viết này, mong anh chị đọc được và đồng ý kế hoạch lập ra nơi để cho mọi người tâm sự. Nếu anh chị không đồng ý, em thành thật xin lỗi vì hành vi này của mình và sẽ chấp nhận mọi sự hình phạt khi vi phạm nội quy

0